Yêu Ma Đạo

Chương 289 :

Ngày đăng: 00:34 22/04/20


Nham Vân căn bản là không biết làm như thế nào, động tác của y đấu đá lung tung có chút lỗ mãng, khiến cho nam nhân nhíu mày, nam nhân đau tới nhích lên trên, Nham Vân ngốc tử này cùng không có kinh nghiệm khiến hắn đau quá…………, nam nhân nhíu mày, đáy mắt bình tĩnh có chút bất an: “Ngươi sao lại thô lỗ như vậy, chậm một chút, nếu không sẽ nứt vỡ”. Thanh âm của nam nhân rất thấp, rất nhẹ, mơ hồ có chút phát run.



Hắn nhắc nhở Nham Vân thả nhẹ động tác, nếu hiện tại muốn Nham Vân dừng lại không làm, cái này căn bản là không có khả năng.



Nham Vân cũng không biết nên tiếp tục như thế nào, y sửng sốt một lát, nhìn đến lông mày của nam nhân giãn ra thì y mới lại tiếp tục, y tách chân của nam nhân ra, dục vọng nóng bỏng kia dựa vào bản năng, tìm kiếm cái địa phương ấm áp mà chặt chẽ kia, nam nhân cảm giác mình tựa hồ không muốn lại dong dài, bởi vì ngốc tử này thử tới thử lui đều không được.



Khiến cho nam nhân đau tới 2 chân run rẩy, vẫn là không đi vào được, Nham Vân dứt khoát thừa dịp nam nhân không chú ý, nhất cổ tác khí* trực tiếp kéo căng địa phương hẹp hòi kia của nam nhân, liền trực tiếp vọt đi vào như vậy……….



*Nhất cổ tác khí nghĩa là không ngừng nỗ lực cho tới lúc cuối. Tìm hiểu thêm tạiđây



Lúc này nam nhân đã bị Nham Vân khiến cho phát không ra thanh âm, hắn bất an muốn lùi lên trên, lại bị Nham Vân theo bản năng đè ở ngực, hắn chỉ cảm thấy Nham Vân dùng sức thẳng lưng, vùi dục vọng nóng bỏng kia hoàn toàn vào trong cơ thể của hắn, Nham Vân cúi đầu, liền gọi hắn “Đại Cẩu”, một bên lung tung hôn môi hôn hai má hắn……..



Nam nhân còn chưa hòa hoãn lại, lập tức liền cảm giác được Nham Vân bắt đầu động, đâm chọc diện rộng kia làm cho hắn chỉ có thể nắm chặt ga giường dưới thân, hắn run rẩy, hô hấp rất bất ổn định, ngực của hắn phập phồng như có như không dán lên thân thể của Nham Vân, Nham Vân nghẹn thật lâu, thật lâu không có phát tiết qua, tới lúc này trở nên có chút càng không thể vãn hồi.



Nam nhân bị Nham Vân đỉnh tới thân thể di chuyển hướng lên trên, đầu đụng vào thành giường, cả người của hắn đều đang phát nóng, Nham Vân đâm chọc liên tục, làm cho nam nhân mấy lần ngừng thở……….



Hỗn trướng (đồ khốn, thằng khốn).



Lẽ nào lại như vậy.



Đáy mắt bình tĩnh của nam nhân xao động dữ dội, bởi vì Nham Vân nâng chân của hắn lên, để chân của hắn gập trước ngực, sức nặng của cả người đều đặt ở trên người của nam nhân, mỗi khi Nham Vân động một chút, liền thật sâu thật sâu………



Nam nhân cái tuổi này sao chịu được Nham Vân giày vò như vậy, nhưng Nham Vân chính là không buông hắn ra, còn đè thấp thân thể hôn hôn chóp mũi của hắn, hắn bị Nham Vân đỉnh tới ngẩng đầu lên, đôi môi bất giác cọ xát cằm của Nham Vân, miệng hắn thở ra hơi thở nóng rực, làm cho Nham Vân nhịn không được cúi đầu hôn mặt hắn.



“Chậm…….”. Nam nhân thấp giọng yêu cầu, thanh âm của hắn run rẩy, động suất liên tục của Nham Vân làm cho nam nhân nhịn không được thở dốc.



“Nhưng mà ánh mắt của a Thúc giống như đang nói, muốn càng…….nhanh 1 chút”. Nham Vân hôn mặt của nam nhân, hàm hàm hồ hồ thấp giọng nói thầm, ngữ khí có chút đáng thương hề hề, làm cho nam nhân rất là bất đắc dĩ.



Hắn rõ ràng không có.



Ngốc tử này thế nhưng còn vặn vẹo ý tứ của hắn, chẳng những vặn vẹo ý tứ của hắn, lại còn đè tới chân của hắn tê rần, làm cho hắn ngoại trừ “ân ân a a” ra, cũng rên không ra thanh âm khác………
Vào lúc này động tác tức giận của nam nhân, thoạt nhìn ngược lại là giống hắn đang yêu cầu Nham Vân tiếp tục, mà Nham Vân giơ tay sờ mông hắn, hắn cũng không khí lực đẩy ra.



Hắn chính là đôi mắt ướt át nhìn chăm chú vào Nham Vân, đôi môi có chút, bị tức mình tới run rẩy……..



“A Thúc, chân không thoải mái?”. Nham Vân chớp mắt với nam nhân, cúi đầu, hôn hôn đùi của nam nhân.



Ngốc tử……..



Nam nhân muốn mắng Nham Vân, không khí lực, chỉ có thể chớp mắt.



Nam nhân liền khẽ chớp mắt như vậy, đã bị Nham Vân hiểu lầm là thích, Nham Vân lại áp tới trên người của hắn, động tay động chân với hắn, thế này hắn muốn khóc cũng khóc không được……….



Buổi tối hôm nay thực hỗn loạn.



Nhưng Nham Vân cũng rất hài lòng, thực hưng phấn, thực vui sướng.



Đêm nay thời điểm nam nhân phóng thích lần cuối cùng, hắn không có ở bên tai Nham Vân thấp giọng gọi Nham Vân là “Nhị Cẩu”, mà là kiềm nén gọi “Nham Vân”, làm cho Nham Vân có cả nửa ngày không nói chuyện cùng nam nhân.



Nam nhân biết ngốc tử này đang trách hắn, thời điểm làm chuyện giữa phu thê, không có gọi tên Nhị Cẩu của y, mà là kêu “người khác”, nhưng mà may là ngốc tử rất nhanh liền nguôi giận.



Còn bắt đầu tự trách.



Buổi chiều Nham Vân liền khóc ôm nam nhân: “A Thúc, có phải ta làm không tốt hay không nên ngươi mới kêu tên người khác, ta thật khó chịu………”. Y khóc thật sự thương tâm, nước mắt kia đã ươn ướt y sam của nam nhân.



Vốn nam nhân đang xào rau, bị Nham Vân từ phía sau dùng sức ôm 1 cái, cái sạn đều suýt nữa rơi trên mặt đất, ngốc tử này kêu kêu gào gào, làm cho hắn rất bất đắc dĩ.



Nam nhân nghiêng đầu, nhìn thấy Nham Vân khóc tới thương tâm, trong mắt của hắn có vài phần động dung, hiện tại Nham Vân khóc thương tâm như vậy chất vấn hắn, vì sao phải gọi tên của người khác.



Ngốc tử này có từng nghĩ tới, y từng ngày ngày đêm đêm ôm hắn, lại đều là gọi tên của Liễu Phong……..