Yêu Ma Đạo

Chương 305 :

Ngày đăng: 00:34 22/04/20


Nham Vân nhìn đến nam nhân lộ ra loại thần sắc yếu ớt này, y thật cẩn thận hôn lên môi của nam nhân, “Ta thích a Thúc gắt gao bao vây ta như vậy, ta thích cùng a Thúc liền cùng một chỗ”. Y thấp giọng nói xong, đầu lưỡi cạy mở đôi môi của nam nhân, vói vào…….



Y rất nhanh liền đụng phải đầu lưỡi nóng ướt vô lực của nam nhân.



Y thực kích động ôm chặt nam nhân.



Bắt đầu.



Yêu thương nam nhân trên diện rộng, làm cho nam nhân run rẩy không ngừng, làm cho nam nhân trằn trọc than nhẹ.



Nham Vân thích làm loại sự tình này cùng a Thúc, y thích a Thúc run rẩy kẹp chặt thắt lưng của y, y cũng thích ánh mắt bất an cùng mê ly của a Thúc, càng thích tiếng than nhẹ ngứa ngáy lòng người của a Thúc.



Y thích cùng a Thúc tương liên lẫn nhau, quấn quít, bởi vì như thế liền chẳng phân chia ta ngươi……..



Nam nhân bị Nham Vân hôn suốt 1 canh giờ, đương nhiên cũng bị Nham Vân ôm không dưới 1 canh giờ, động dẫn mạnh mẽ kia cùng luật động cường thế đều làm cho nam nhân trở nên vô lực.



Hắn chỉ có thể nghiêng đầu, nắm chặt đồ vật mà tay có thể tóm được, ngoại trừ chăn đơn bị lay động tới bên trên rất nhiều nếp nhăn, còn có cánh tay hữu lực của Nham Vân.



Nam nhân bị Nham Vân đặt ở trong thùng xe lăn qua lộn lại làm thật lâu, Nham Vân làm cho nam nhân ghé vào trên rương gỗ, hoặc là khiến cho nam nhân ngồi ở trên người y, hoặc là liền trực tiếp để nam nhân tại trên vách gỗ của xe ngựa, nâng chân của nam nhân lên, một bên “gặm cắn” đôi môi của nam nhân, một bên vuốt ve thân thể mẫn cảm của nam nhân.



Mà lúc này, hai chân của nam nhân bị Nham Vân tách ra, chân cùng lưng của hắn đều bị để tại trên rương gỗ, hai chân của hắn cực kỳ rộng mở, hết thảy sở hữu đều bại lộ ở trong mắt của Nham Vân.



Nham Vân tiến đến trước mắt của nam nhân, đôi môi dán tại trên đôi môi ẩm ướt của nam nhân, dùng sức ma sát qua lại, mồ hôi trên chóp mũi của hai người đều dung hợp cùng một chỗ, nhiệt tức thở ra giống như muốn tổn thương đôi môi của lẫn nhau.



Theo thế công càng ngày càng mãnh liệt của Nham Vân, tiếng than nhẹ vô lực của nam nhân cũng lại phát ra càng uyển chuyển mê người.



Kỳ thật nam nhân cũng không có yêu cầu đặc biệt, chỉ là nghĩ muốn Nham Vân đừng quá thô lỗ, cảm giác Nham Vân càng lúc càng dùng sức, cứ giằng co thật lâu như vậy, cho tới khi nam nhân chân nhũn nằm xuống.



“A Thúc, ngươi sao lại không nhìn ta?”. Nham Vân nâng chân của nam nhân lên, làm cho hai chân của nam nhân khoát lên trên bờ vai của hắn của y, y cơ hồ đều nâng nửa thân thể của nam nhân lên.



“Ta nhìn ngươi làm cái gì?”. Tay của nam nhân run rẩy vịn thắt lưng của Nham Vân, ánh mắt của hắn dừng ở ngực của Nham Vân, hắn đều lớn tuổi như vậy mà còn bị Nham Vân lăn qua lăn lại.



Nham Vân dùng sức đâm nam nhân mấy cái, nam nhân run rẩy bấu chặt Nham Vân, nam nhân đụng đến sau thắt lưng của Nham Vân, nam nhân đột nhiên sững sờ, hắn sững sờ nhìn Nham Vân, bởi vì hắn đụng đến thứ nham nhám tay giống như vẩy cá gì đó…….



Nhưng khi hắn lại cẩn thận sờ soạng, lại chỉ đụng đến da thịt bóng loáng của Nham Vân, buổi tối hôm nay nam nhân bị Nham Vân lăn qua lộn lại gây sức ép, cho tới khi nam nhân hết hơi hết sức ngủ mất.



Ngốc tử kia liền vẫn ôm hắn, vẫn thấp giọng ghé vào lỗ tai hắn gọi hắn “a Thúc”, nam nhân bị Nham Vân đùa nghịch tới toàn thân run lên, sau đó mỗi buổi tối Nham Vân đều phải ôm hắn.



Mà khỏa tằm đản Phật Hàng kia liền bị Nham Vân mang ra ngoài xe, gần đây Phật Hàng đều đang ngủ, kêu như thế nào đều kêu không tỉnh, mà Nham Vân liền vui vẻ, mỗi buổi tối phải ôm nam nhân.


Bởi vì thân thể của y rất nặng.



“Để cho ta đi”. Bởi vì trước đó thời điểm ôm Nham Vân tiêu hao linh khí quá nhiều, hiện tại hắn đã sử không ra lực, long thân nặng như vậy, hắn đã vô lực rồi.



“Dựa vào cái gì?”. Song mâu của Nham Vân vốn lẩn quẩn giữa đen cùng tím. Giờ phút này đã chuyển biến hơi ám tím, trên mặt y tràn đầy bọt nước, nhưng như trước không ảnh hưởng tuấn mạo (mặt đẹp trai) y.



“Thả ta ra”. Nam nhân thương tâm rủ mắt, khóe mắt có bọt nước trong suốt chảy xuống, mưa rất lớn, phân không rõ là nước mắt hay là nước mưa, mà nước mưa kia từ lâu tràn ngập hốc mắt của nam nhân.



“Không thả”. Nham Vân cũng trả lời rất kiên quyết, long vĩ của y ở trong mưa bụi có vẻ đại khí mạnh mẽ, tuy rằng thần thái của y thực suy yếu, nhưng là khí thế lại không giảm như cu, “Ngươi bảo ta thả, ta liền thả, ngươi cho là ngươi vẫn là Thanh Thiên Tôn?”. Y giơ tay nắm cằm của nam nhân, chịu đựng đau nhức trêu chọc nam nhân đang thương tâm.



Nhìn đến Nham Vân như vậy, trong đầu của nam nhân hiện lên vô số hình ảnh hỗn loạn, một lát sau, hắn mới thấp giọng nói một câu: “Ta không hiểu ngươi đang nói cái gì”.



Nham Vân cũng không tiếp tục nói nữa, y nhéo 1 chút cằm của nam nhân, nhìn chằm chằm sắc mặt không tốt lắm của nam nhân, “Đây là ngươi nợ ta, nợ ta, đều phải trả lại”. Nước mưa theo hai má của y trượt xuống, y chịu đựng đau nhức nói chuyện cùng nam nhân.



Nhưng mà, y không nghĩ tới tại lúc này nam nhân thấp giọng mở miệng: “Ngươi không cần ta, vì sao lại không cho ta đi?”. Hắn liền biết, sau khi Nham Vân thanh tỉnh, sẽ không cần hắn.



“Ngươi đem ta như cẩu mà nuôi, lại còn đặt tục danh như vậy cho ta, món nợ này trước không tính toán với ngươi”. Nham Vân nhớ rõ một năm này Tích Duyên là như thế nào chiếu cố y, điều này làm cho y có chút không nghĩ tới, trước kia y đối đãi Tích Duyên như vậy, Tích Duyên còn tỉ mỉ chiếu cố y như vậy, y từng một lần cảm thấy được Tích Duyên nam nhân này là cảm thấy y bộ dạng đẹp, mới cố ý câu dẫn y.



Nhưng mà, hình như không phải như vậy, bởi vì thời điểm y càng xấu, nam nhân cũng cho y ôm như cũ, nghĩ đến đây, Nham Vân có chút ác ý cười nhạo nam nhân, “Tối hôm qua ta còn xấu như vậy, ngươi còn im lặng để ta làm như vậy, thấy ta quỷ bộ dáng kia, ngươi không cảm thấy ghê tởm?”. Y bất động thanh sắc nhìn chằm chằm nam nhân.



Bởi vì cái bộ dáng kia, chính Nham Vân nhìn đều cảm thấy xấu, nam nhân còn có thể cười với bộ dáng kia của y, còn để y ôm, quan tâm y như vậy, y thật sự không rõ nam nhân này đến tột cùng nghĩ muốn cái gì……..



“Có phải chỉ cần là nam nhân, ngươi đều có thể hay không…….”. Nham Vân còn chưa nói xong liền bị nam nhân tát 1 cái, Nham Vân bị đánh tới mặt nghiêng qua, y vô lực cúi mặt, vết ngón tay trên mặt có thể thấy rõ được, y ngẩng đầu một lần nữa nhìn về phía nam nhân, “Như thế nào, bị nói tới chỗ đau?”. Y hoàn toàn là đang bức nam nhân.



Nam nhân rất khổ sở, hắn thương tâm nhìn Nham Vân, “Ngươi không nên nghĩ ta làm chuyện gì cũng đều có mục đích, ta đây cũng không có biện pháp, vốn là vứt bỏ ngươi, nhưng mà…….Là ngươi chính mình bám lấy ta không chịu đi”.



Nhắc tới việc này Nham Vân liền hỏa đại (nổi điên), y trực tiếp nắm miệng của nam nhân, không cho nam nhân nói tiếp, “Không biết tối hôm qua là ai, ôm ta nói, còn muốn, còn muốn……..”. Y chuyển đề tài hỏi nam nhân.



Nam nhân lắc đầu.



“Ngươi cam lòng để ta đi?’. Nham Vân đột nhiên trở nên nghiêm túc theo dõi Tích Duyên, ánh mắt của y lưu luyến ở trên mặt của Tích Duyên, y cảm thấy nam nhân này thủy chung đều không có thay đổi, vẫn là kiên cường như vậy.



“…….”. Nam nhân không nói gì. Nếu là một người cố tình muốn đi, tiếc nuối cùng không muốn đối với người bên người hắn đều không quan trọng, quan trọng là sau khi người kia đi rồi, người còn lại phải học chậm rãi thói quen mà thôi.



Nhìn thấy nam nhân trầm mặc, Nham Vân cũng không tức giận, hơn nữa vừa rồi nam nhân tát y 1 cái, y cũng không tức giận, bởi vì nam nhân làm vì y thì y đều thấy được.



Nham Vân nhìn chăm chú vào Tích Duyên, cũng ghé vào trên người của Tích Duyên, long lân để ở tại trên bụng của Tích Duyên, y tiến đến bên tai Tích Duyên, có chút vô lực nở nụ cười, “Như thế nào, tối hôm qua ngươi rõ ràng thực thoải mái, ngươi dám làm mà không dám thừa nhận, hay là ngươi không phải nam nhân?”. Nhìn đến Tích Duyên đỏ mặt, ngón tay của y bị bọt nước làm trở nên trắng bệch, y xiết chặt cằm của Tích Duyên.



Nam nhân bị bức tới phun ra một câu: “Đó là ngươi bức ta nói”. Là Nham Vân “bức” hắn nói “còn muốn”, lúc ấy hắn không nhẫn được liền nhỏ giọng nói mấy tiếng…….