Yêu Ma Đạo

Chương 317 : Pn9

Ngày đăng: 00:34 22/04/20


Bởi vì biết sau này nam nhân khẳng định sẽ tới Nham môn y, cho nên Nham Vân mới trở về Nham môn, liền sai người một lần nữa bố trí lại phòng của y, đem hoa mỹ tất cả đều đổi thành thanh lịch, bởi vì nam nhân không thích quá hoa mỹ, nhất là địa phương ngủ sạch sẽ gọn gàng thì đó là tốt nhất, rất rườm rà ngược lại không thích.



Y tiếp cận nam nhân, khiến cho nam nhân ở lại nơi này, trực tiếp sẽ ở phòng của y, hai ngày nay y cũng không nghỉ ngơi ở phòng của chính mình, mà đều là ở phòng cách vách.



Y trả thư lại cho Liễu Phong, Liễu Phong chủ động tìm y, tuy rằng y thật cao hứng, đạt được thừa nhận của Liễu Phong là thứ trước đây y rất muốn có, nhưng mà ở trong lòng y Tích Duyên nam nhân này, sư thúc y tại trong bất tri bất giác đã chiếm cứ vị trí rất quan trọng, Liễu Phong là thay thế không được, từ nửa năm trước y liền rõ rõ ràng ràng hiểu được điểm này.



Cho nên buổi tối hôm nay mặc kệ nam nhân phản đối như thế nào, bảo y đi ra ngoài như thế nào, y đều không có đi ra ngoài, y liền nắm trên giường của nam nhân, ôm nam nhân, hôn nam nhân.



Nam nhân cuối cùng cũng không có thật sự đuổi Nham Vân đi, đây dù sao cũng là chỗ của Nham Vân, bởi vì Nham Vân nói rất nhiều chuyện với hắn, hắn đều im lặng nghe, cảm giác được hơi thở của Nham Vân phun bên tai của hắn, hơi thở kia khiến cho hắn cảm thấy nong nóng ngưa ngứa, hai tay của Nham Vân vuốt ve thân thể hắn, bàn tay bao vây địa phương có phản ứng của hắn.



Nam nhân bị Nham Vân hôn môi, nam nhân giật giật môi, hàm hồ nói: “Rất dơ”. Trước kia Nham Vân chưa bao giờ sẽ âu yếm hắn như vậy, điều này làm cho hắn cảm thấy bất ngờ bội phần.



“A Thúc, không dơ”. Nham Vân hôn môi của nam nhân, nụ hôn nhỏ vụn dừng ở khóe miệng cùng cằm của nam nhân.



Sau cùng nam nhân cũng chỉ là rất bình tĩnh hỏi Nham Vân: “Ngươi sẽ còn trở về nhà sao?”. Thanh âm của hắn rất nhẹ, ánh mắt của hắn dừng ở trên mặt Nham Vân, im lặng chờ Nham Vân trả lời.



Nham Vân gật đầu, đồng thời nhẹ nhàng lên tiếng: “Ân”. Buổi tối hôm nay y liền ôm nam nhân ngủ, y nhiều nhất cũng chỉ là ôm, hôn, vuốt ve nam nhân…….



Y không có động tác tiến thêm một bước, bởi vì y biết nam nhân có lẽ còn chưa sẽ nhanh như vậy chấp nhận y, nhưng y cũng không để ý, nửa năm y đều đợi rồi, đợi thêm mấy ngày nữa cũng không thành vấn đề.




“Liễu Phong là đồ đệ ngươi, ngươi ngay cả dấm chua (ghen) của đồ đệ cũng ăn, trước kia như thế nào không cảm thấy được ngươi hẹp hòi như vậy, ngươi…….”. Lời của Nham Vân còn chưa nói xong, đã bị nam nhân đá xuống giường.



Nam nhân rất tức giận……..



Nham Vân vẫn thích vặn vẹo ý tứ của hắn, Nham Vân còn chưa kịp đứng lên, đã bị gối đầu, chăn vùi trên mặt đất, nam nhân đều ném chăn cùng gối đầu cho y.



“Ta không ngủ trên mặt đất”. Nham Vân một bàn tay khoát lên trên giường, không hờn giận nhìn chằm chằm nam nhân nằm ở trên giường, nhìn đến nam nhân y sam rộng mở, y cũng hết giận vài phần.



“Khi nào ngươi trả sách lại cho ta thì khi đó lên giường”. Nam nhân đẩy tay Nham Vân ra, Nham Vân nghĩ muốn xoay người lên giường, ống tay áo nam nhân vung lên, 1 cái võng (lưới) phù chú thật lớn bằng linh lực bao phủ giường lại……..



Nham Vân chỉ có thể đứng ở bên giường giương mắt nhìn, ôm chăn nghĩ muốn leo lên lại không thể lên, trận pháp này của nam nhân ít nhất mấy canh giờ mới có thể phá giải, y đành bỏ chăn xuống đi phòng cách vách.



Trước khi đi Nham Vân thấp giọng nói: “Trước chờ ta xem sách xong, tới lúc đó lại chậm rãi chơi đùa với ngươi”. Khóe miệng y hàm chứa vài tia ý cười bí hiểm………



Nam nhân nghe được.



Cùng lúc cửa đóng lại, nam nhân bình tĩnh, hai má cũng bắt đầu nóng lên…….