Yêu Một Người Đã Có Vợ
Chương 12 :
Ngày đăng: 10:35 18/04/20
Khi nghe những lời nói tận đáy lòng của người bạn cũ.Nói thật,lúc ấy đáy lòng Nam Thiên dâng lên một loại cảm xúc không xác định được.Tự thân anh cũng biết cậu ấy đã phải khó khăn như thế nào khi phải trốn tránh tình cảm trong lòng mình.
Nam Thiên thấy nghẹn đắng ở cổ,muốn nói với Niên Hiệu đôi lời an ủi nhưng chẳng hiểu sao không thể cất lời.
Bước chân khập khiễng của Hiệu tiến về phía cửa,tay trái cậu ấy nhanh chóng mở chốt cửa.Xong xuôi,khoé miệng vang lên một câu nói không thể tuyệt tình hơn.
—Muộn rồi,xin mời cậu về.
Ánh mắt Thiên rõ ràng là vô cùng tiếc nuối.Vốn dĩ muốn ở lại lâu hơn để tâm sự những điều khó nói,nhưng xem chừng không thể.
—Cậu không còn điều gì muốn nói với tôi nữa đúng không?
—Không.
—Thấy cậu mạnh mẽ như vậy tôi yên tâm phần nào rồi,Niên Hiệu.
—Nam Thiên,cậu tốt nhất đừng nhiều lời nữa.
—Ừ,tôi sẽ đi.
—Không tiễn.
—Nhưng
—Loại chuyện gì nữa.
—Chuyện tôi nói với cậu lúc nãy
—Cậu yên tâm,tôi sẽ không tìm đến Quân,nhất định để cuộc sống của cậu ta và vợ anh ta yên ổn.Được chưa.
Nam Thiên gật đầu nhẹ.Khẽ mỉm cười coi như mãn nguyện với câu trả lời từ Niên Hiệu.
—Sau cùng,Niên Hiệu à.Cậu không phải là diễn viên,đừng cố diễn vẻ mạnh mẽ nữa.Chuyện của cậu và Quân tốt nhất hai người hãy tự giải quyết đi.Tôi ngoài cuộc,tốt nhất không nên nói những điều không hay.Xin lỗi vì hôm nay đến đây làm phiền cậu như vậy.Tạm biệt,nhất định sẽ gặp lại.
—Trước đây,,2 năm sinh nhất cấp 3 là đều tự tay tôi làm tặng Quân mà
—Thực sự thấy rất nhớ thời gian ấy.
—Tôi cũng nhớ quãng thời gian ấy,tôi cũng nhớ cả Quân nữa.
—Tại sao năm ấy Hiệu lại rời đi.
—Chẳng ai muốn rời đi mà không để lại một lời nhắn cả.Quan trọng là lí do rời đi nói ra sẽ cảm thấy rất đau lòng,vì thế cứ lặng lẽ rời đi có lẽ còn ổn hơn.
—Hiệu cảm thấy ổn,còn tôi trong suốt mấy năm qua đều không ổn một chút nào.
—Không ổn sao,nhưng dù sao bây giờ Quân cũng đã cưới vợ rồi đấy thôi.Quân thực sự đã quên tôi rồi.
—Đáng lẽ năm ấy tôi đừng buông thả bản thân quá.Đáng lẽ lí trí của tôi đã có thể yêu một người con gái,nhưng cuối cùng con tim vẫn yếu đuối mà động lòng với tình cảm của một người con trai giống cậu.Hiệu à.
—Quân nói những lời này làm gì chứ?
—Chẳng lẽ Hiệu còn chưa hiểu nỗi lòng của tôi.
—Không phải không hiểu,mà là không muốn hiểu.
—Bây giờ,trong ngày sinh nhật của tôi,tôi nói tôi vẫn còn tình cảm với Hiệu,thì Hiệu có đồng ý quay lại với tôi không?
Ngay khoảnh khắc này,vài ngọn nến trên chiếc bánh gato đã tắt.Tim Hiệu đập mạnh hơn khi nghe những lời nói từ Quân.Hoá ra khi gặp lại tình yêu của mình,nó vẫn có thể đập mạnh mẽ như vậy,chứng tỏ một điều rằng vẫn còn yêu.
Nến vụt tắt,không gian bỗng trở nên tối hơn.Quân từ từ tiến lại hơn chỗ Hiệu.
Hiệu cậu ấy vẫn có thể cảm nhận hơi thở đều đều từ Quân.Tất nhiên là vẫn trong khoảng cách tạm chấp nhận được.Bỗng nhiên,Hiệu cảm nhận được hơi ấm đang dần dần phả vào tai mình.Hiệu không nói,chỉ lặng lẽ ngồi đó lắng nghe hành động tiếp theo từ Quân.
Quân ghé sát tai Hiệu,thì thầm một câu “Trong một đời của chúng ta,có được là hạnh phúc,mất đi là bất hạnh.Dù trong lòng cậu có mơ hồ thế nào,thì tôi vẫn hiểu cậu như vậy”.