Yêu Một Người Đã Có Vợ
Chương 5 :
Ngày đăng: 10:35 18/04/20
Sau vài cuộc gọi mà Quân không bắt máy.Tôi không thể kiên nhẫn chờ thêm mà ngắt máy để gọi cho một người.Phía đầu giây một giọng nói trầm khàn vang lên có chút lạ lẫm
—Alo
Ban đầu tôi còn có đôi chút ngập ngừng có nên gọi điện hay không.Nhưng nay khi đối phương bên đầu giây đã bắt máy,tại sao lại ngập ngừng đến vậy.
—Quỳnh Lam,là cô sao?
—Ừm..
Tôi nhẹ giọng mà trả lời.Đầu bên kia im lặng đi một hồi lâu,cũng chẳng biết là đã ngắt máy hay chưa.Tôi chọn một chỗ đủ yên tĩnh để có thể bình tĩnh lại mà nói chuyện
—Nam Thiên,Anh còn nghe chứ?
—Ừm,còn nghe.
—Thực ra gọi điện cho anh thế này có phải đường đột quá không?nếu bây giờ anh đang bận thì cho tôi xin lỗi,Tôi gọi lại sau cũng được.
—Cũng không phải là hơn một lần cô gọi điện đường đột làm phiền tôi như vậy
—Tôi..
—Có chuyện gì thì nói nhanh đi..Tôi còn có chuyện phải làm
—Cho tôi 2 phút thôi.1 phút thôi cũng được
—Được,tôi cho cô 30 giây
—Mạnh Quân,anh ấy có ở chỗ làm không?
—Lại là câu hỏi cũ?Cô gọi điện cho tôi chỉ để xác nhận xem chồng cô có ở chỗ làm thôi đúng không?
—Tại tôi liên lạc cho anh ấy không được.
—Tôi nói cho cô biết.Chuyện vợ chồng của cô như thế nào tôi không quan tâm.Chồng cô,cô phải có quyền quản.Đừng lúc nào cũng gọi điện cho tôi để hỏi những chuyện vớ vẩn như vậy.
—Chỉ là trong số bạn bè của anh ấy,anh là người duy nhất mà tôi quen biết.
Nam Thiên bên đầu giây ánh mắt trầm hẳn xuống,anh thở dài,ánh mắt hướng về nơi bàn làm việc của Mạnh Quân.Suy nghĩ một lát cuối cùng anh cũng chịu trả lời tôi
—Cô muốn nghe sao
—Anh định lừa tôi sao?Các người lại định lừa tôi sao?
—Nam Thiên tôi xin lấy danh dự ra bảo đảm
Khi nghe được những lời ấy,tôi liền nở một nụ cười khinh bỉ.
—Danh dự của anh khác với Mạnh Quân ở chỗ nào sao?
—Quỳnh Lam trước giờ tôi cứ nghĩ cô là một người chín chẮn,suy nghĩ thấu đáo.Thấy cô như vậy thực sự không còn gì để nói
—Thất vọng lắm sao?Giờ thấy con người thật của tôi rồi đó.Anh còn khinh thường tôi giống bạn của anh nữa đúng không?
—Mạnh Quân là chồng cô.Mới nghe tin anh ấy nghỉ phép vài ngày mà không nói với cô.Cô đã thành ra như vậy.Với tính cách này,đừng nói là Mạnh Quân.Là tôi,tôi cũng vô cùng chán ghét
—Anh nói hay lắm.
—Nếu cô cứ như vậy tôi sẽ cúp máy đấy.
—Chỉ là...
Chưa kịp nói xong câu thì tôi đã gục xuống bàn.Phía đầu bên kia,khi chưa thấy đủ câu trả lời từ Tôi thì Nam Thiên nhanh chóng nói lại một lần nữa
—Quỳnh Lam,cô còn ở đấy không?
—Quỳnh Lam
Tất cả đều không có tín hiệu,cũng không có một tiếng phản hồi.Chỉ khi có một vị khách tốt bụng ở bàn bên nhặt điện thoại mà Quỳnh Lam đã làm rơi xuống đất,lúc ấy mới cất giọng nói
—Xin lỗi,cô gái chủ nhân chiếc điện thoại này hiện đang ở quán nhậu chân cầu G.Cô ấy có vẻ uống nhiều rượu đến nỗi gục ở bàn rồi
—Cho tôi biết địa điểm?Cảm ơn cô.
Sau khi được vị khách tốt bụng cho địa điểm.Nam Thiên nhanh chóng lấy chiếc áo khoác da khoác lên người rồi nhanh chóng ra ngoài.Địa điểm đó gần nhà anh nên anh chạy bộ một đoạn là có thể đến
Hình ảnh một người con gái nằm gục xuống bên bàn,bên cạnh không biết bao nhiêu chai bia,rượu nằm ngổn ngang.Nam Thiên chắc chắn đó là Tôi không phải ai khác.
Anh vừa tiến lại mà lắc đầu.
—Rốt cuộc là cô đã uống bao nhiêu vậy?