Yêu Nghiệt Tiên Hoàng Tại Đô Thị( Dịch)
Chương 15 : Tuyệt Đại Phong Hoa!
Ngày đăng: 08:39 08/08/20
Chương 15: Tuyệt đại phong hoa
Phong quét tuyết, cây đào rung, dưới bóng cây người nào mua phong hoa?
Một bộ hồng y khuynh thiên hạ, ngoái đầu nhìn lại, bức tranh thiên hạ.
Phong tuyết tung bay, khắp trời cánh hoa hạ xuống, hoa nhẹ rơi xuống, là ai làm nên gió này, bày ra Tuyệt đại phong hoa?
Nàng mặc hồng ý, thân ảnh duyên dáng, ngoái đầu nhìn lại trong phút chốc, chỉ cảm thấy thiên hạ này cũng ảm đạm đi.
Đạo kiếm nói, hỏi trời cao, người này hơn nàng?
Một đời tranh phong bễ hoàn vũ, một buổi gặp nhau, tiên lộ buồn vui.
Truy tìm kiếm ảnh chi đjao, thăm dò thiên khung, nhưng mỗi khi đêm khuya vắng bóng người, thì ai có thể thấu hiểu lòng cô tịch?
Một đời tranh phong, bễ nghễ hofn vũ, một khắc gặp nàng, cảm giác tất cả đều tạm bợ.
Vạn tiễn lao đến, quân vây bốn phía.
Máu nhuộm tiêu điều, lật cả thiên hạ cũng được.
Giang sơn như tranh vữ, sao địch lại chu sa giữa chân mày?
Nguyện cùng nàng nắm tay, nhìn hết phồn hoa thế gian.
Thịnh thế đào hoa, chỉ là hồi môn.
Một khúc tỳ bà, cầm tay nàng cùng tấu.
….
Mười ngón tay Tiêu Trần thành thạo, linh hoạt như nước chảy mây bay, làn điệu uyển chuyển, thỉnh thoảng thong thả, có lúc gấp gáp, có lúc lại dũng cảm, rồi lại xuất hiện thương cảm.
Diên tấu dương cầm, cũng không chỉ là âm nhạc đơn thuần, là một đợt biểu diễn sinh động, gảy đàn, kết hợp với hình tượng biểu tình, mới có thể đạt được cảnh giới cao nhất.
Không hề nghi ngờ, Tiêu Trần chính là một lần biểu diễn đúng nghĩa, bởi vì hắn đã nhập tâm vào, đem loại thương cảm, dũng cảm này thể hiện vô cùng nhuần nhuyễn.
Kết thúc một khúc, ngon tay Tiêu Trần dần dần ngừng lại.
Nhưng mà lúc tiếng đàn dừng lại, mọi người vẫn không biết, khắp nơi lặng im như tờ.
Giờ khắc này, rất nhiều nữ sinh đã khóc, nước mắt rưng rưng.
Hạ Thi Vận diễn tấu trước đó, làm các nàng cảm giác rất êm tai.
Nhưng mà từ khúc của Tiêu Trần, để mọi người không còn khái niệm này, chỉ biết là sâu trong nội tâm bị xúc động, xuất hiện cộng minh.
-Trên đời lại có âm nhạc êm tai như thế!
các nam nhân cũng cảm thán, bọn họ không biết cố sự của từ khúc, nhưng chỉ cần là cái âm nhạc này, là có thể mang bọn họ đến một loại ý cảnh, như đang hưởng thụ bằng thính giác.
-Tiêu Trần!
Hạ Thi Vận chấn động nội tâm, ánh mắt phức tạp nhìn về phía Tiêu Trần, chỉ cảm thấy hắn như rất xa lạ, có một loại mị lực đặc biệt.
Hắn thực sự là cái Tiêu Trần mà mình quen sao?
Ngô Phương chẳng biết lúc nào đã đi đến bên cạnh Hạ Thi Vận, hỏi:
-Thi Vận, hắn là người phương nào?
-Hăn là Tiêu Trần, là bạn của ta.
Hạ Thi Vận nói xong, lại nhìn Ngô Phương nói:
-Lão sư, ngài đánh gia hắn như thế nào?
Ngô Phương than thở:
-Thành thật mà nói, tiêu chuẩn khi hắn gảy khúc này, đã trên ngươi, không kém gì ta!
Đánh giá cao như thế, vang dội cả nội tâm Hạ Thi Vận, kích thích kiêu ngạo của nnafg.
Tiêu Trần có tạo nghệ không kém gì lão sư của mình, làm sao có thể?
-lão sư, từ trước tới giờ, ngài chưa từng đánh gia ai cao như vậy.
Hạ Thi Vận cười khổ.
-Đó là bởi vì không gặn được cao nhân chân chính, dùng âm nhạc đả động lòng người, hiện tại ta gặp rồi. Chỉ là một khúc nhạc này có thể nói là kinh hãi, trước đó ta chưa từng nghe qua, không biết hắn học được từ chỗ nào.
Tuy Ngô Phương cảm thấn trình độ dương cầm của Tiêu Trần, nhưng cũng không cho rằng hắn có thể sáng tác ra từ khúc này.
-Thi Vận, ngươi có biết là từ khúc này muốn biểu đạt gì không?
Hạ Thi Vận lắc đầu, nói:
-Từ khúc giống như văn thuyết minh bạch trực vậy, tuy rằng giai điệu cực kỳ ưu mĩ, cực kỳ xúc động, cảm giác rất đau đớn, nhưng vẫn vô pháp hiểu được hàm ý.
-Tuyệt đại phong hoa là do Tiêu Trần sáng tác, nên ở địa cầu không có ai nghe qua, bây giờ chỉ là nghe lần đầu, mọi người bị làm xúc động, nhưng cũng không hiểu rõ cố sự phía sau, cùng ý tứ nó biểu đạt.
Ngô Phương cười đầy thâm ý, nói :
-Đàn khúc này sẽ không biểu đạt quá cao siêu, hắm chỉ là đứa trẻ chưa ra đời, tình cảm của hắn chỉ có đơn giản vài loại, hôm nay lại ở sinh nhật mười tám tuổi của ngươi, trước mặt mọi người đánh khúc này, ngươi không rõ sao?
Hạ Thi Vận nghe vậy, lòng nao nao.
-Thi Vận, hắn ở trên dương cầm có tài nghệ như vậy, tương lai sẽ có thành tựu không thấp, ngươi có thể suy nghĩ một chút.
-Lão sư, ngài nói cái gì đó?
Hạ Thi Vận xấu hổ nói.
-Ha ha… ta chỉ đưa ra lời đề nghị, ngươi đừng nói cho phụ thân ngươi, nếu không hắn lại nghĩ ta ủng hộ ngươi yêu sớm!
Ngô Phương cười to.
…
Sau khi đánh xong khúc đàn, Tiêu Trần thở dài một hơi, tâm tình bình phục lại.
Đã gảy khúc này hàng nghìn lần, nhũng mỗi khi nhập tâm vào đó, lòng hắn sẽ buồn vô cớ.
Trước đây, Bộ Vân Yên buông tha thân phận Thánh nữ để yêu hắn, hắn bởi vì trí lớn trong lòng, mà không có tiếp nhận Bộ Vân Yên. Càng về sau Bô Vân Yên mới rời hắn đi, hắn mới hối tiếc không kịp.
Con người chính là như thế, lúc có thì không trân quý, để rồi mất đi mới biết quý trọng.
Về sau hắn đạt đến thành tưu Tiên Hoàng, đi khắp nơi trên tiên đạo tìm nàng, vì tưởng niệm Bộ Vân Yên mà sáng tấc khúc ca này.
Trong từ khúc nói lên bối cảnh từ lần đầu gặp Bộ Vân Yên, đến ước mong dắt tay Bộ Vân Yên đi nhìn hết thế gian phồn hoa.
Nhưng mà, ước muốn chỉ là ước muốn, thời gian sẽ không quay lại để cho ta làm lại.
Ba ba ba!
Mọi người lại một lần nữa vô tay, tiếng vỗ tay như tiếng sấm, tựa hồ mọi người bây giờ mới bình phục lại tâm thần.
-Đánh thật tốt, thật là hay.
-Đúng đúng, tạo nghệ dương cầm không kém so với Hạ tiểu thư, từ phương diện khúc ca còn hơn một bậc.
-Hôm nay, nhìn thấy hai tên thiên tài âm nhạc, chuyến đi này không tệ!
Hạ Thi Vận diễn tấu, kỳ thực vẫn còn tỳ vết, nhưng hôm nay là sinh nhật của nàng, một chút tỳ vết cũng không cần chú ý.
So sánh với nó, phần biểu diễn của Tiêu Trần càng thêm hoàn mĩ, có thê đạt được cấp bậc đại sư.
Lý San San bỗng nhiên chạy lên phía trước mặt Tiêu Trần hô:
-Tiêu Trần Tiêu Trần, ngươi có cần bạn gái nữa không?
Tiêu Trần lựa chọn không thèm để ý đến nàng, đi thẳng về.
Đám bạn Hạ Thi Vận không còn cười nhạo Tiêu Trần, toàn bộ đều bị tài nghệ của Tiêu Trần thuyết phục, trong lòng các nam sinh cũng tự ti và mặc cảm, những nữ sinh cũng lén nhìn Tiêu Trần.
Tiêu Trần đánh đàn tặng quà sinh nhật cho Hạ Thi Vận, theo ý nghĩ còn hơn bọn họ tặng quà.
-Tiêu Trần, từ khúc này…
Hạ Thi Vận do dự bất an đứng trước mặt Tiêu Trần. Nghĩ tới lời nói của Ngô Phương, trong lòng càng bất ổn.
Nàng không rõ, vì sao đột nhiên Tiêu Trần thay đổi lớn như vậy, khác hẳn với người trước đây.
-Tới đây, tới đây!
Thấy không thích hợp, Lý San San lại từ phía sau đến.
-Đến đây đứng!
Sắc mặt Hạ Thi Vận đỏ lại, bầu không khí kỳ quái khiến nàng hiện ra vẻ khẩn trương chưa bao giờ có.
Tâm của nàng, đang rối loạn!
Nhưng lúc này, Tiêu Trần có chút bất đắc dĩ, hình như hắn bị hiểu lầm, nguyên bản là hắn quên quà sinh nhật tặng Hạ Thi Vận, cho nên mới dùng một khúc nhạc này xem như quà tặng.
Nhưng mà thèo lời của Tiêu Vũ Phỉ, mọi người nghĩ hắn một mực luyện dương cầm, chính là vì ngày hôm nay lên biểu diễn, lấy được niềm vui Hạ Thi Vận.
Phần tâm ý này, mọi người nhìn thấy, có thể nói là sâu vô cùng.
-Ha ha… náo nhiệt thế?
Một thanh âm cười to vang lên, đánh vỡ cục diện bế tắc.
Mọi người nhìn lại, chỉ thấy một thanh niên bước vào, khí thế xuất thần, ngay cả Hạ Minh Phong cũng cẩn thận tiếp hắn.
Hạ Minh Phong rời đi một lúc, chính là nghênh đón người thanh niên này.
Có thể để cho Hạ Minh Phong đích thân ra đón, thân phận người này khó mà tưởng tượng được.
-Nghe nói Hạ gia chuẩn bị tiến quân lên tỉnh, cùng một trong tam đại gia tộc trên tỉnh, kết nối quan hệ, là Giang gia, thanh niên này chính là người Giang gia, là Giang Thiếu Thu.
-Giang gia là một trong ba đại gia tộc, phía sau có người làm ở quân bộ, thế lực kinh khủng.
-Đúng, tuy rằng Hạ gia phát triển rất nhanh, nhưng chỉ giới hạn ở kinh tế, trừ cái đó ra thì không có chút nội tình nào khác, nếu như có một cây cổ thụ như Giang gia, tiền đồ vô lượng.
Mọi người cũng hoàn toàn thoát khỏi tiếng đàn vừa nãy, dù sao cái tên Giang Thiếu Thu này cũng quá mức chấn động, ngay cả Hạ gia cũng phải nịnh bợ, bọn họ không dám đắc tội.
Ánh mắt của Giang Thiếu Thu nhìn về phía bên Tiêu Trần cùng Hạ Thi Vận, nhưng không có để ý nhiều.
-Hạ Minh Phong, nơi này gió lớn, ta muốn vào trong!
Giang Thiếu Thu tiến nhập vào trong phòng, cũng không ít người đi theo, muốn tìm cơ hội để nịnh bợ tên này.
Trung tâm của yến hội, lập tức chuyên đến trên người của Giang Thiếu Thu.
-Thi Vận, mau tới đây chào hỏi Giang thiếu gia!
Hạ Minh Phong gọi Hạ Thi Vận đi vào.
Hạ Thi Vận do dự một hồi, ngẩng đầu nói với Tiêu Trần:
-Tiêu Trần, tiệc tối sẽ lập tức bắt đầu, ngươi và Vũ phỉ tỉ đợi một chút, ta tìm người, có lời muốn nói.
Nói xong, nàng tiến vào trong phòng.
Giang gia, đúng là thứ Hạ gia không trêu nổi, huống chi ba ba nàng còn muốn mượn Giang gia để thượng vị, không thể chậm trễ thêm.
-Ô…Tiêu Trần, Thi Vận không muốn người, ta làm bạn gái ngươi?
Lý San San lại dính vào, tựa hộ không có cảm giác khó chịu gì cả.
Tiêu Trần lần thứ hai không để ý đến nàng, đi tới bên cạnh Tiêu Vũ Phỉ.
-HỪ không nghĩ tới người lừa gạt ta? Ngươi đã từ lâu chuẩn bị cái này, còn nói là quên mất lễ vật?
Tiêu Vũ Phỉ làm ra một bộ dáng mất hứng, trên thực tế là che giấu hưng phấn.
Nàng vừa rồi đã bị từ khúc của Tiêu Trần làm cảm động, rơi lệ mà không rõ.
Tiêu Trần làm sao có thể không nhìn thấy chứ, cười nói:
-Khóc thì sao, có cái gì mà phải giấu?
-Ai khóc? Cái tạp kỹ này chỉ để lừa gạt nữ hài, đối với ta thì vô hiệu!
Tiêu Vũ Phỉ đánh chết cũng không thừa nhận.
Tiêu Trần cũng không đối co với nàng nữa, nghiêm túc nói:
-Ngươi còn phải tham gia tiệc tối sao, ta chuẩn bị đi về trước.
Dịch: HonDe
Phong quét tuyết, cây đào rung, dưới bóng cây người nào mua phong hoa?
Một bộ hồng y khuynh thiên hạ, ngoái đầu nhìn lại, bức tranh thiên hạ.
Phong tuyết tung bay, khắp trời cánh hoa hạ xuống, hoa nhẹ rơi xuống, là ai làm nên gió này, bày ra Tuyệt đại phong hoa?
Nàng mặc hồng ý, thân ảnh duyên dáng, ngoái đầu nhìn lại trong phút chốc, chỉ cảm thấy thiên hạ này cũng ảm đạm đi.
Đạo kiếm nói, hỏi trời cao, người này hơn nàng?
Một đời tranh phong bễ hoàn vũ, một buổi gặp nhau, tiên lộ buồn vui.
Truy tìm kiếm ảnh chi đjao, thăm dò thiên khung, nhưng mỗi khi đêm khuya vắng bóng người, thì ai có thể thấu hiểu lòng cô tịch?
Một đời tranh phong, bễ nghễ hofn vũ, một khắc gặp nàng, cảm giác tất cả đều tạm bợ.
Vạn tiễn lao đến, quân vây bốn phía.
Máu nhuộm tiêu điều, lật cả thiên hạ cũng được.
Giang sơn như tranh vữ, sao địch lại chu sa giữa chân mày?
Nguyện cùng nàng nắm tay, nhìn hết phồn hoa thế gian.
Thịnh thế đào hoa, chỉ là hồi môn.
Một khúc tỳ bà, cầm tay nàng cùng tấu.
….
Mười ngón tay Tiêu Trần thành thạo, linh hoạt như nước chảy mây bay, làn điệu uyển chuyển, thỉnh thoảng thong thả, có lúc gấp gáp, có lúc lại dũng cảm, rồi lại xuất hiện thương cảm.
Diên tấu dương cầm, cũng không chỉ là âm nhạc đơn thuần, là một đợt biểu diễn sinh động, gảy đàn, kết hợp với hình tượng biểu tình, mới có thể đạt được cảnh giới cao nhất.
Không hề nghi ngờ, Tiêu Trần chính là một lần biểu diễn đúng nghĩa, bởi vì hắn đã nhập tâm vào, đem loại thương cảm, dũng cảm này thể hiện vô cùng nhuần nhuyễn.
Kết thúc một khúc, ngon tay Tiêu Trần dần dần ngừng lại.
Nhưng mà lúc tiếng đàn dừng lại, mọi người vẫn không biết, khắp nơi lặng im như tờ.
Giờ khắc này, rất nhiều nữ sinh đã khóc, nước mắt rưng rưng.
Hạ Thi Vận diễn tấu trước đó, làm các nàng cảm giác rất êm tai.
Nhưng mà từ khúc của Tiêu Trần, để mọi người không còn khái niệm này, chỉ biết là sâu trong nội tâm bị xúc động, xuất hiện cộng minh.
-Trên đời lại có âm nhạc êm tai như thế!
các nam nhân cũng cảm thán, bọn họ không biết cố sự của từ khúc, nhưng chỉ cần là cái âm nhạc này, là có thể mang bọn họ đến một loại ý cảnh, như đang hưởng thụ bằng thính giác.
-Tiêu Trần!
Hạ Thi Vận chấn động nội tâm, ánh mắt phức tạp nhìn về phía Tiêu Trần, chỉ cảm thấy hắn như rất xa lạ, có một loại mị lực đặc biệt.
Hắn thực sự là cái Tiêu Trần mà mình quen sao?
Ngô Phương chẳng biết lúc nào đã đi đến bên cạnh Hạ Thi Vận, hỏi:
-Thi Vận, hắn là người phương nào?
-Hăn là Tiêu Trần, là bạn của ta.
Hạ Thi Vận nói xong, lại nhìn Ngô Phương nói:
-Lão sư, ngài đánh gia hắn như thế nào?
Ngô Phương than thở:
-Thành thật mà nói, tiêu chuẩn khi hắn gảy khúc này, đã trên ngươi, không kém gì ta!
Đánh giá cao như thế, vang dội cả nội tâm Hạ Thi Vận, kích thích kiêu ngạo của nnafg.
Tiêu Trần có tạo nghệ không kém gì lão sư của mình, làm sao có thể?
-lão sư, từ trước tới giờ, ngài chưa từng đánh gia ai cao như vậy.
Hạ Thi Vận cười khổ.
-Đó là bởi vì không gặn được cao nhân chân chính, dùng âm nhạc đả động lòng người, hiện tại ta gặp rồi. Chỉ là một khúc nhạc này có thể nói là kinh hãi, trước đó ta chưa từng nghe qua, không biết hắn học được từ chỗ nào.
Tuy Ngô Phương cảm thấn trình độ dương cầm của Tiêu Trần, nhưng cũng không cho rằng hắn có thể sáng tác ra từ khúc này.
-Thi Vận, ngươi có biết là từ khúc này muốn biểu đạt gì không?
Hạ Thi Vận lắc đầu, nói:
-Từ khúc giống như văn thuyết minh bạch trực vậy, tuy rằng giai điệu cực kỳ ưu mĩ, cực kỳ xúc động, cảm giác rất đau đớn, nhưng vẫn vô pháp hiểu được hàm ý.
-Tuyệt đại phong hoa là do Tiêu Trần sáng tác, nên ở địa cầu không có ai nghe qua, bây giờ chỉ là nghe lần đầu, mọi người bị làm xúc động, nhưng cũng không hiểu rõ cố sự phía sau, cùng ý tứ nó biểu đạt.
Ngô Phương cười đầy thâm ý, nói :
-Đàn khúc này sẽ không biểu đạt quá cao siêu, hắm chỉ là đứa trẻ chưa ra đời, tình cảm của hắn chỉ có đơn giản vài loại, hôm nay lại ở sinh nhật mười tám tuổi của ngươi, trước mặt mọi người đánh khúc này, ngươi không rõ sao?
Hạ Thi Vận nghe vậy, lòng nao nao.
-Thi Vận, hắn ở trên dương cầm có tài nghệ như vậy, tương lai sẽ có thành tựu không thấp, ngươi có thể suy nghĩ một chút.
-Lão sư, ngài nói cái gì đó?
Hạ Thi Vận xấu hổ nói.
-Ha ha… ta chỉ đưa ra lời đề nghị, ngươi đừng nói cho phụ thân ngươi, nếu không hắn lại nghĩ ta ủng hộ ngươi yêu sớm!
Ngô Phương cười to.
…
Sau khi đánh xong khúc đàn, Tiêu Trần thở dài một hơi, tâm tình bình phục lại.
Đã gảy khúc này hàng nghìn lần, nhũng mỗi khi nhập tâm vào đó, lòng hắn sẽ buồn vô cớ.
Trước đây, Bộ Vân Yên buông tha thân phận Thánh nữ để yêu hắn, hắn bởi vì trí lớn trong lòng, mà không có tiếp nhận Bộ Vân Yên. Càng về sau Bô Vân Yên mới rời hắn đi, hắn mới hối tiếc không kịp.
Con người chính là như thế, lúc có thì không trân quý, để rồi mất đi mới biết quý trọng.
Về sau hắn đạt đến thành tưu Tiên Hoàng, đi khắp nơi trên tiên đạo tìm nàng, vì tưởng niệm Bộ Vân Yên mà sáng tấc khúc ca này.
Trong từ khúc nói lên bối cảnh từ lần đầu gặp Bộ Vân Yên, đến ước mong dắt tay Bộ Vân Yên đi nhìn hết thế gian phồn hoa.
Nhưng mà, ước muốn chỉ là ước muốn, thời gian sẽ không quay lại để cho ta làm lại.
Ba ba ba!
Mọi người lại một lần nữa vô tay, tiếng vỗ tay như tiếng sấm, tựa hồ mọi người bây giờ mới bình phục lại tâm thần.
-Đánh thật tốt, thật là hay.
-Đúng đúng, tạo nghệ dương cầm không kém so với Hạ tiểu thư, từ phương diện khúc ca còn hơn một bậc.
-Hôm nay, nhìn thấy hai tên thiên tài âm nhạc, chuyến đi này không tệ!
Hạ Thi Vận diễn tấu, kỳ thực vẫn còn tỳ vết, nhưng hôm nay là sinh nhật của nàng, một chút tỳ vết cũng không cần chú ý.
So sánh với nó, phần biểu diễn của Tiêu Trần càng thêm hoàn mĩ, có thê đạt được cấp bậc đại sư.
Lý San San bỗng nhiên chạy lên phía trước mặt Tiêu Trần hô:
-Tiêu Trần Tiêu Trần, ngươi có cần bạn gái nữa không?
Tiêu Trần lựa chọn không thèm để ý đến nàng, đi thẳng về.
Đám bạn Hạ Thi Vận không còn cười nhạo Tiêu Trần, toàn bộ đều bị tài nghệ của Tiêu Trần thuyết phục, trong lòng các nam sinh cũng tự ti và mặc cảm, những nữ sinh cũng lén nhìn Tiêu Trần.
Tiêu Trần đánh đàn tặng quà sinh nhật cho Hạ Thi Vận, theo ý nghĩ còn hơn bọn họ tặng quà.
-Tiêu Trần, từ khúc này…
Hạ Thi Vận do dự bất an đứng trước mặt Tiêu Trần. Nghĩ tới lời nói của Ngô Phương, trong lòng càng bất ổn.
Nàng không rõ, vì sao đột nhiên Tiêu Trần thay đổi lớn như vậy, khác hẳn với người trước đây.
-Tới đây, tới đây!
Thấy không thích hợp, Lý San San lại từ phía sau đến.
-Đến đây đứng!
Sắc mặt Hạ Thi Vận đỏ lại, bầu không khí kỳ quái khiến nàng hiện ra vẻ khẩn trương chưa bao giờ có.
Tâm của nàng, đang rối loạn!
Nhưng lúc này, Tiêu Trần có chút bất đắc dĩ, hình như hắn bị hiểu lầm, nguyên bản là hắn quên quà sinh nhật tặng Hạ Thi Vận, cho nên mới dùng một khúc nhạc này xem như quà tặng.
Nhưng mà thèo lời của Tiêu Vũ Phỉ, mọi người nghĩ hắn một mực luyện dương cầm, chính là vì ngày hôm nay lên biểu diễn, lấy được niềm vui Hạ Thi Vận.
Phần tâm ý này, mọi người nhìn thấy, có thể nói là sâu vô cùng.
-Ha ha… náo nhiệt thế?
Một thanh âm cười to vang lên, đánh vỡ cục diện bế tắc.
Mọi người nhìn lại, chỉ thấy một thanh niên bước vào, khí thế xuất thần, ngay cả Hạ Minh Phong cũng cẩn thận tiếp hắn.
Hạ Minh Phong rời đi một lúc, chính là nghênh đón người thanh niên này.
Có thể để cho Hạ Minh Phong đích thân ra đón, thân phận người này khó mà tưởng tượng được.
-Nghe nói Hạ gia chuẩn bị tiến quân lên tỉnh, cùng một trong tam đại gia tộc trên tỉnh, kết nối quan hệ, là Giang gia, thanh niên này chính là người Giang gia, là Giang Thiếu Thu.
-Giang gia là một trong ba đại gia tộc, phía sau có người làm ở quân bộ, thế lực kinh khủng.
-Đúng, tuy rằng Hạ gia phát triển rất nhanh, nhưng chỉ giới hạn ở kinh tế, trừ cái đó ra thì không có chút nội tình nào khác, nếu như có một cây cổ thụ như Giang gia, tiền đồ vô lượng.
Mọi người cũng hoàn toàn thoát khỏi tiếng đàn vừa nãy, dù sao cái tên Giang Thiếu Thu này cũng quá mức chấn động, ngay cả Hạ gia cũng phải nịnh bợ, bọn họ không dám đắc tội.
Ánh mắt của Giang Thiếu Thu nhìn về phía bên Tiêu Trần cùng Hạ Thi Vận, nhưng không có để ý nhiều.
-Hạ Minh Phong, nơi này gió lớn, ta muốn vào trong!
Giang Thiếu Thu tiến nhập vào trong phòng, cũng không ít người đi theo, muốn tìm cơ hội để nịnh bợ tên này.
Trung tâm của yến hội, lập tức chuyên đến trên người của Giang Thiếu Thu.
-Thi Vận, mau tới đây chào hỏi Giang thiếu gia!
Hạ Minh Phong gọi Hạ Thi Vận đi vào.
Hạ Thi Vận do dự một hồi, ngẩng đầu nói với Tiêu Trần:
-Tiêu Trần, tiệc tối sẽ lập tức bắt đầu, ngươi và Vũ phỉ tỉ đợi một chút, ta tìm người, có lời muốn nói.
Nói xong, nàng tiến vào trong phòng.
Giang gia, đúng là thứ Hạ gia không trêu nổi, huống chi ba ba nàng còn muốn mượn Giang gia để thượng vị, không thể chậm trễ thêm.
-Ô…Tiêu Trần, Thi Vận không muốn người, ta làm bạn gái ngươi?
Lý San San lại dính vào, tựa hộ không có cảm giác khó chịu gì cả.
Tiêu Trần lần thứ hai không để ý đến nàng, đi tới bên cạnh Tiêu Vũ Phỉ.
-HỪ không nghĩ tới người lừa gạt ta? Ngươi đã từ lâu chuẩn bị cái này, còn nói là quên mất lễ vật?
Tiêu Vũ Phỉ làm ra một bộ dáng mất hứng, trên thực tế là che giấu hưng phấn.
Nàng vừa rồi đã bị từ khúc của Tiêu Trần làm cảm động, rơi lệ mà không rõ.
Tiêu Trần làm sao có thể không nhìn thấy chứ, cười nói:
-Khóc thì sao, có cái gì mà phải giấu?
-Ai khóc? Cái tạp kỹ này chỉ để lừa gạt nữ hài, đối với ta thì vô hiệu!
Tiêu Vũ Phỉ đánh chết cũng không thừa nhận.
Tiêu Trần cũng không đối co với nàng nữa, nghiêm túc nói:
-Ngươi còn phải tham gia tiệc tối sao, ta chuẩn bị đi về trước.
Dịch: HonDe