Yêu Nhầm Bạn Thân
Chương 11 :
Ngày đăng: 10:35 18/04/20
Quân đưa tôi về nhà,thế là sau hôm nay tôi và Cậu ấy chính thức bước thêm một bước nữa.Yêu cũng thật nhiều,chỉ mong có thể kéo dài mối quan hệ này một cách nghiêm túc.
Cả đoạn đường,tôi vì nụ hôn của cậu ta làm cho xấu hổ không dám ngẩng mặt lên nhìn.Mắt cứ liên tiếp nhắm chặt,Quân thỉnh thoảng lại quay sang nhìn tôi,cứ thế nở một nụ cười hạnh phúc.Lọ Lem sau bao khó khăn cuối cùng cũng đã tìm được Hoàng Tử cho cuộc đời mình.Còn cuộc sống sau này thực sự hoàn hảo hay không tôi vẫn chưa chắc chắn
Đưa tôi đến gần nhà,Quân sợ tôi thức giấc nên không biết làm cách nào để đánh thức tôi dập.Tôi thấy không khí im ắng đến lạ,liền nhanh chóng mở 1 con mắt để quan sát.
“Đến nhà rồi,cậu định cứ thế mãi thế à Quỳnh”
Câu nói của Quân làm tôi giật mình.Chẳng biết để mặt đâu cho hết ngượng.Hai cái má đỏ như hai trái cà chua đang chín.Thấy bộ dạnng ngây thơ này,Cậu ấy cứ bật cười mãi thôi.Tôi chẳng biết đã bao lâu rồi tôi mới lại thấy được nụ cười này
Tôi Và Quân xuống xe..Cậu ấy luồn tay, nhẹ nhàng ôm tôi từ phía sau
“Chỉ cần em bên tôi thế này thôi,như vậy là đủ”
Quân trong quá khứ từng là bạn thân,từng là mối tình đầu mà tôi vội vã bỏ quên.Nhưng hiện tại cậu ấy là cả cuộc sống duy nhất mà tôi đang có.Chẳng biết phần kết trong chuyện tình này ra sao,nhưng bây giờ,hai đứa chỉ cần viết lên một trang sách mới cho tình yêu đẹp này mà thôi
Tôi xoay người lại,hai bàn tay khẽ xoa nhẹ,tham lam chạm vào hai gò má vẫn còn hơi ấm của cậu ấy.Ánh mắt tôi như bị cuốn hút vào trong trái tim nồng ấm kia.
Mình cùng nhau đi hết đoạn đường này.Khi yêu ai,lòng luôn mang nỗi nhớ rất lạ.Tôi đã chờ cậu 5 năm rồi,chờ cậu về với tôi.Mùa đông năm nay có lẽ sẽ vô cùng ấm áp vì nơi trái tim băng giá Ấy đã được sưởi ấm.Giá như thời gian hạnh phúc này sẽ được ngừng ở đây
Hai đứa đang tràn ngập trong sự yêu thương,thì từ ngoài ngõ một dáng hình quen quen bước tới với động thái và giọng nói vô cùng đáng sợ.Tiếng dép lẹt quẹt có phần hơi gấp gáp
“Quỳnh đi đâu mà tầm này mới về”
Tôi vội buông tay Quân,quay mặt nhìn lại hoá ra là mợ Phước.Tôi khuôn mặt lo lắng tột độ,khoé môi khẽ lắp bắp:
“Dạ con”
Chưa để tôi nói xong,mợ đã liếc con mắt với hình mũi tên sang nhìn Quân.Cậu ta bị ánh mắt của Mợ Phước nhìn mà trong lòng cũng run sợ đôi chút.Khẽ đẩy nhẹ người tôi như ra ám hiệu.
“Cháu là bạn của Quỳnh tiện đường đưa Quỳnh về chứ không có gì đâu ạ”
“Thì tôi cũng có bảo gì đâu à cậu đã vội giải thích.Chỉ có những người làm việc khuất tất sau lưng người khác mới tỏ ra thái độ lo sợ giống cậu lúc này đâu”
Quân xua tay
“Dạ,không có đâu ạ”