Yêu Phải Cô Người Hầu

Chương 28 :

Ngày đăng: 17:03 30/04/20


Buổi tối, sau khi Diệc Thiên vừa mới ra về mất. Thuần Dương nheo mày nhìn Hiểu Nhiên đang đứng vui vẻ trong bếp lau bát mà ngẫm nghĩ:



( Mình đã không ngờ cô ta lại vui vẻ khi gặp Diệc Thiên đến thế, bộ dạng ngu ngốc chết được)



Rồi anh tiến vào lên tiếng gọi lớn:



"Bạch Hiểu Nhiên"



Cô ngạc nhiên quay lại nhìn anh hỏi:



"A...sao vậy?"



"Cô...hẳn bây giờ đang rất vui"



Anh nói, cô ngạc nhiên mỉm cười trả lời:



"Tôi vẫn vậy mà, có gì khác sao?"



Anh nheo mày rồi tiếp lời:



"Tôi chỉ nhắc cho cô trước một điều thôi, đừng nên vọng tưởng quá"



Nghe lời này của anh thì cô ngạc nhiên hỏi:



"Ý anh là sao?"



Anh quay lưng bật cười nhẹ lên giọng đểu cợt:



"Diệc Thiên trước giờ không có bạn gái, không chừng cậu ta thích đàn ông đấy, cô cũng nên tìm hiểu trước khi tiến tới để không thôi vỡ mộng"



Hiểu Nhiên lại sửng sờ hơn lấp mấp:



"Gì...gì chứ? Sao anh dám nói xấu anh ấy hả?"



Anh quay lại nhếch môi vênh mặt nói:



"Tôi chỉ nói sự thật, với lại nếu thích phụ nữ thì cậu ta chỉ thích những mẫu con gái có thân hình hoàn mĩ và xinh đẹp, còn cô...chẳng có gì cả, đều phẳng như cái sân bay thế kia thì không chừng còn chẳng ai thèm chứ đừng nói là tên Diệc Thiên"



Hiểu Nhiên như bị kích động rồi nhăn mặt nói lớn:



"Anh đang bêu xấu tôi, mà khoan đã..."



Bỗng cô sực ngạc nhiên tiếp lời hỏi:



"Sao anh lại nói mấy lời này với tôi vậy?"



Bỗng anh đen mặt nói tiếp:



"Tôi chỉ nhắc nhở cô thôi, Diệc Thiên tuy bề ngoài cậu ta rất dịu dàng nhưng bên trong là tên kén chọn đấy, cô còn lâu mới lọt vào mắt cậu ta được, thế nên tôi chỉ nhắc cô...đừng có quá ảo tưởng trong khi bản thân mình chỉ là người hầu của Phó Thuần Dương tôi, biết thân phận của mình một chút đi"



Lúc này Hiểu Nhiên không quan tâm đến lời nói của anh mà tâm tư hỗn loạn suy đoán:



( Không phải anh ta biết mình thích anh Diệc Thiên đấy chứ?)



Rồi cô chợt buồn trả lời:



"Tôi biết, loại người như tôi thì còn lâu mới được anh ấy để ý tới nhưng mà...mắc mớ gì liên quan đến anh hả?"



Cô bắt đầu lên giọng nổi cáo thì anh ngạc nhiên nhăn mặt nói lớn:



"Cô đang giở cái giọng khó chịu với tôi à? Cô nghĩ cô là ai?"



"Là người hầu"




"Thì sao?"



Tiểu Huyên bật nheo mày nói tiếp:



"Cô cũng biết nữ hầu bổn thận là gì à? Là luôn nghe lời chủ nhân mình đấy, cũng có thể anh ta...thừa lúc không có cô mà đã ngủ với nhiều người rồi cũng nên"



Nghe vậy Tư Diệp bỗng giật mình, cô sực nhớ lại sợi tóc dài nằm trên nệm giường Thuần Dương lúc ấy mà nghĩ:



( Đúng vậy, mình cũng không biết được anh ấy có thật sự hướng về một mình mình hay không? Nếu thật sự anh ấy ngủ cùng nhiều người hầu khác thì mình cũng chẳng biết được)



Nghĩ xong Tư Diệp cố bật cười nhẹ bình thản trả lời:



"Tôi không quan tâm đâu, dù anh ấy có ngủ với toàn bộ người hầu trong nhà, nhưng chỉ cần anh ấy luôn yêu một mình tôi là được, và vị trí Phó phu nhân sớm muộn gì cũng là của tôi mà thôi"



Tiểu Nhã thở dài tiếp lời:



"Tức là cô không quan tâm anh ta ở bên người phụ nữ nào à? Cô chỉ quan tâm đến vị trí thiếu phu nhân thôi đúng không? Tư Diệp cô lừa dối anh ta lâu như vậy, không sợ đến một ngày anh ta phát hiện được sao?"



Tư Diệp nhếch môi nói:



"Anh ấy sẽ không bao giờ biết được, chuyện này chỉ có nhóm chúng ta biết thì anh ấy sao biết được chứ?"



Rồi Tiểu Huyên bật cười nói tiếp:



"Tôi thật không hiểu chỉ vì một trò cược mà anh ta lại thật sự phải lòng cô, cô đúng là cao tay mà còn với được cả một người hiếm có trong số mười người đấy, địa vị anh ta đúng là không hề tầm thường"



Tư Diệp bật cười đắc ý:



"Ha, đương nhiên rồi, con cá lớn như vậy sao tôi có thể dễ dàng bỏ qua được, tôi chỉ mua vui với bọn đàn ông bên ngoài một thời gian ngắn nhưng Thuần Dương mới là con chốt tôi cần đáng quan tâm nhất"



Tiểu Nhã và Tiểu Huyên cười khúc khích nói:



"Bọn tôi chờ ăn mừng của cô đấy, nếu trở thành Phó phu nhân thì đừng quên công lao của bọn tôi a"



Tư Diệp lại tiếp tục uống rượu rồi đáp:



"Tôi biết rồi, hai người nhất định sau này sẽ có phần công lao"



...



11:00 đêm, trên một chiếc xe đậu bên lề đường.



Sau khi Tư Diệp đã say rượu và nằm bất tỉnh đằng sau ghế, Tiểu Huyên ngồi ở ghế trước nhìn sang Tiểu Nhã ngồi ở ghế lái mà hỏi:



"Tiểu Nhã, Tư Diệp hôm nay có vẻ uống rất nhiều, chúng ta đưa cô ấy về nhà liệu có ổn không?"



Tiểu Nhã thở dài rồi cười nói:



"Cũng được, nhưng chúng ta sẽ đưa cô ấy đến Phó Gia, cô thấy sao hả?"



Tiểu Huyên ngạc nhiên hỏi:



"Vậy cũng được sao?"



Tiểu Nhã trả lời:



"Phải, Tư Diệp là bạn gái của Phó Thuần Dương đấy, xem như lần này chúng ta giúp cô ấy một lần vậy, với lại cô thấy sắc mặt Tư Diệp có gì đó xanh xao không? Nếu để cô ấy về nhà mình một mình như thế thì ai chăm sóc cô ta đây"



Tiểu Huyên đành gật đầu mỉm cười:



"Tôi cũng thấy thế, vậy chúng ta đến Phó Gia đi"