Yêu Phải Cô Người Hầu
Chương 41 :
Ngày đăng: 17:03 30/04/20
Hai ngày sau, khi tin tức từ vụ mất trộm của ông lão giàu có ấy đang được phát tán rộng rãi.
Tại một ngôi biệt thự lớn, Mã Phong Thất ngồi trên chiếc ghế sofa vừa nheo mắt nhìn bảng tin đang được phát trên chiếc tivi lớn trước mặt. Trong đoạn camera được thu lại trên màn hình ấy là hình bóng của tên trộm đang cố gắng chạy trốn thoát từ ngôi biệt thự hướng ra ngoài cổng. Mã Phong Thất bật tính ngạc nhiên liền dùng điều khiển tua chậm từng bước chân đang chạy của tên trộm ấy trên màn hình tivi. Hắn bắt đầu suy nghĩ phán đoán theo linh cảm của mình rồi nheo mày lẩm bẩm:
"Bóng dáng của tên trộm này thật quen thuộc, cứ như mình đã từng gặp ở đâu rồi vậy"
Hắn lại dùng điều khiển phóng to bóng đen của tên trộm ấy, khi hình ảnh càng to dần thì hắn lại càng ngạc nhiên vì trong khi chạy trốn, tên trộm đã để lộ mái tóc trắng xóa dù đang đội chiếc mũ trùm đầu đen như mực, vì thế mái tóc của anh lại càng nổi bật hơn trong bóng tối vì nó trắng như tuyết. Lúc này Mã Phong Thất bật ngẫm nghĩ:
( Mái tóc trắng như vậy thật sự rất ít người nhuộm màu này, tóc của tên Lăng Nhất cũng màu trắng, không phải là mình hồ đồ đến mức nghĩ hắn chính là kẻ trộm trong đoạn clip này chứ)
Rồi hắn bật cười nhẹ ngẫm nghĩ:
( Nhưng nếu là sự thật thì lại hay biết mấy, với lại nhà của ông già độc thân giàu có này gần nhà của bạn gái hắn, không phải là quá trùng hợp sao?)
Sau một hồi suy nghĩ thì Mã Phong Thất đứng dậy, hắn bật cười khúc khích lẩm bẩm:
"Mình phải điều tra chuyện này, nếu đúng như mình nghĩ rằng Lăng Nhất hắn là kẻ trộm thì hay lắm đây"
7:00 tối tại quán bar, Lăng Nhất bước vào trong không khí nhộn nhịp ồn ào với làn nhạc sóng khiến anh bật cười nhẹ trong suy nghĩ:
(Đã lâu rồi mình không bước vào đây, phong cảnh ăn chơi này mình đã từng là nhân vật chính, nghĩ lại thì số tiền mình đã bỏ ra cho cuộc vui của bản thân quả là không ít, để bây giờ mới hiểu được cảm giác tiếc nuối đến như vậy)
Bỗng một giọng nói vang lên gọi lớn:
"Lăng Nhất, mày đến rồi à"
Nghe tiếng gọi nên Lăng Nhất bật liếc mắt sang một hướng thì thấy Mã Phong Thất đang ngồi giữa hai cô gái trong bộ dạng của một tên công tử xấc xược không khác gì anh lúc trước. Anh tiến tới rồi ngồi xuống nheo mày hỏi:
"Mã Phong Thất, mày gọi tao đến đây đây làm gì? Nếu muốn chế giễu thì xin lỗi, tao đây không có thời gian"
Thấy thái độ khó chịu của Lăng Nhất, Mã Phong Thất lại bật cười cợt rồi gác hai chân lên bàn như một tên phóng đãng rồi nói:
"Làm gì phải khó chịu thế? Tao đang cho mày cảm giác được quay lại như tên công tử như trước mà, với lại cũng không phải vì chuyện này tao mới gọi mày đến đây"
Lăng Nhất vẫn giữ thái độ khó chịu rồi hỏi:
"Mày muốn nói gì thì nói đi, tao còn phải về sớm"
Nghe vậy Mã Phong Thất bật cười nhẹ rồi nhìn hai cô gái bên cạnh mình lên tiếng:
"Hai cô mau qua chỗ Lăng thiếu phục vụ đi, hẳn hai cô biết cậu ta lúc trước là ai chứ"
Bật hai cô gái ấy bĩu môi, nét mặt khinh thường nhìn Lăng Nhất nói:
"Đúng là lúc trước anh ta là một người có tiền và rất khinh thường những người khác, bây giờ lại đến quán bar với bộ dạng ăn mặc không khác gì tên ăn mày thế kia thì ai mà thèm phục vụ nữa chứ"
Cô gái kia cũng lên tiếng:
Anh vui vẻ thả cô ra rồi mỉm cười tiếp lời:
"Được rồi, em đi đi, cầm lấy tiền này mà chữa bệnh cho dì"
Cô gật bật cười đầu đáp "vâng" rồi đi ra cửa mất, khi cánh cửa vừa khép lại, Tư Diệp đứng sau cánh cửa mà nhếch môi nhìn số tiền đã được bỏ cẩn thận trong chiếc túi trên tay nghiêng đầu ngẫm nghĩ:
(Ha, cuối cùng thì tên Nhất Nhất cũng đưa hết toàn bộ tiền cho mình, bây giờ thì mình không cần thiết phải giả vờ ngọt ngào với hắn nữa, đúng là tên đàn ông ngu ngốc mới bị Lạc Tư Diệp này lừa hết năm lần bảy lượt)
Sau một hồi đi trên đường, cột đèn giao thông cũng đã báo hiệu chuyển sang màu xanh dành cho người đi bộ.
Tư Diệp vừa bước chân băng qua đường thì đột nhiên từ xa Mã Phong Thất cũng đang lái xe chạy gần đến với tốc độ rất nhanh, khi vừa thấy cô hắn giật mình liền thắng gấp khiến cô cũng bật giật mình rồi ngã xuống đất. Một tiếng "kít" dài cuối cùng cũng dừng lại. Từ trên chiếc xe, hắn nhanh chóng mở cửa xe rồi bước xuống nhăn mặt tức tối và định mở miệng mắng lấy cô gái kia, nhưng khi thấy cô gái đó là Tư Diệp thì hắn bật thay đổi thái độ mà nhanh chóng tiến tới đỡ lấy Tư Diệp hỏi:
"Cô có sao không?"
Tư Diệp lúc này đứng dậy quát lớn:
"Anh chạy xe kiểu gì vậy? Có thấy là đang đèn đỏ không?"
Bỗng cô ngạc nhiên nhìn hắn lẩm bẩm:
"Ơ...anh là bạn của Nhất Nhất, là tên khốn ở quán cafe hôm trước à?"
Hắn bật cười nhẹ đáp:
"Đúng vậy, tôi là Mã Phong Thất, là tên khốn bị cô mắng ở quán cafe lúc đó đây"
Sực Tư Diệp bật giật mình rồi ngó xuống đất nhìn xung quanh, khi thấy túi tiền lớn đã rơi xuống đất từ vụ ngã lúc nãy thì cô nhanh chóng cầm lấy nó lên rồi thở phào nghĩ:
(May quá, tiền của mình vẫn còn đây)
Mã Phong Thất bật ngạc nhiên tò mò nhìn chiếc túi ấy rồi lên tiếng hỏi:
"Đây là túi gì mà trông nó có vẻ rất quan trọng với cô vậy?"
Tư Diệp lướt qua hắn với thái độ xem thường trả lời:
"Không phải chuyện của anh"
Đột nhiên hắn kéo tay cô từ phía sau khiến cô nhăn mặt quay lại nói lớn:
"Anh lại muốn gì đây?"
Hắn nhìn cô với ánh mắt ma mị rồi nói:
"Chúng ta cần nói chuyện đấy"