Yêu Sâu Nặng: Đế Thiếu Âm Thầm Cưng Chiều Vợ

Chương 1042 : Thật xin lỗi, em quá vô dụng.... (2)

Ngày đăng: 05:15 19/04/20


Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.



Nữ sát thủ nhìn anh chằm chằm, Vinh Phi lạnh giọng hừ: “Không cần phức tạp như vậy, cô chỉ cần trực tiếp nói với tiểu Bạch, cô có bệnh AIDS, anh sẽ lập tức đời này cũng không muốn gặp lại cô.”



Nữ sát thủ nhìn Vinh Phi chằm chằm hồi lâu sau, đột nhiên bật cười: “Ai.... Tôi thật là hận anh! Nhưng mà, tôi lại không làm gì được anh! Tôi thật là hận đến ngứa răng! Vinh Tứ gia! Đời này, chỉ cần tôi không chết, anh sẽ phải vẫn luôn đề phòng tôi! Nói không chừng ngày nào đó tôi khó chịu trong lòng sẽ tìm anh gây phiền toái!”



Vinh Phi thờ ơ nói: “Giỏi thì cứ tới.”



Nữ sát thủ cũng không nói nhảm nữa, nói hết tất cả ra. Ngay cả nơi lão quỷ Bảo La ẩn núp cũng nói ra hết.



Vinh Phi lập tức cho người mang cô ta đi tắm, tính tình của cô gái này chính là nỗi đau đớn như thế nào cũng có thể nhịn được, nhưng lại không chịu nổi dơ bẩn!



Vinh Phi trở lại phòng làm việc, nói chổ Bảo La ẩn nấp ra. Diệp Đình lập tức cho người đi chứng thật. Kết quả! Lão quỷ Bảo La thật sự ở nơi đó!



Diệp Đình hăm hở, anh lấy một tấm bản đồ đặt lên bàn, cầm cây bút chỉ lên một cái đảo nhỏ ở Đại Tây Dương nói: “Tối hôm nay, phải xâm chiến tất cả kho hàng ở đây! Sáng mai, liền ra tay ở nơi này! Thừa dịp lão quỷ Bảo La không có ở nhà ông ta, nhất định phải thừa dịp thời cơ lần này để cho anh đầu lìa khỏi xác!”



“Được! Tối hôm nay sẽ hành động!” Nháy mắt Lôi Tuấn nhiệt huyết sôi trào! Tối hôm nay lão quỷ Bảo La nhất định sẽ chết không thể nghi ngờ!



Đúng lúc ấy thì, đột nhiên Quân Dương gọi điện thoại đến: “Anh! Xảy ra vấn đề!”



Giọng nói của Quân Dương làm Diệp Đình chấn động! Anh lập tức mở loa lên làm cho tất cả mọi người trong phòng đều nghe.


Tiếp theo, bọn họ phải làm sao?



Trước đây một chút, Quân Dương vốn là ngủ say mấy ngày, đột nhiên lại bị trợ thủ đánh thức: “Lão đại! Lão đại! Xảy ra chuyện, nhanh lên!”



Quân Dương vừa bò dậy liền nghe trợ thủ nói: “Chuyện không tốt! Tế bào ác còn sinh nôi nảy nở mạnh hơn trước kia nữa!”



Suýt chút nữa Quân Dương đã té xỉu! Chỉ cảm thấy đầu mình bị một cây búa tạ đập mạnh xuống!



Vội vàng gọi điện thoại cho Lý Thiên Mặc: “Thiên Mặc! Thiên Mặc! Đã xảy ra chuyện, cậu mau trở lại!”



Lý Thiên Mặc đang giơ máy ảnh muốn chụp cảnh ánh nắng chiều ở sa mạc xinh đẹp, vừa nghe đến giọng nói gấp đến sắp khóc của Quân Dương, máy ảnh trong tay lập tức rơi xuống đất “Đông”



Anh sững sốt hồi lâu, nhặt máy chụp hình lên nhanh chân chạy trở về.



Quân Dương bức tóc, nháy mắt đã rơi vào một mảnh bóng tối. Anh thiếu niên đắc chí, tất cả đều xuôi gió xuôi nước, cho tới bây giờ đều chưa từng bị bất cứ khó khăn nào đánh ngã.



Nhưng mà, người đang nằm đó..... là anh em tốt thân thiết nhất quý giá nhất của anh! Anh lại bó tay hết cách!



Trái tim Quân Dương, đã đau đến sắp nổ tung!



Lăng Vi và Diệp Đình đồng loạt chạy tới, lúc Quân Dương nhìn thấy Diệp Đình, đột nhiên Quân Dương.... rơi lệ đầy mặt.



Ánh mắt bi thương kia của anh làm trong lòng Diệp Đình cực kỳ khó chịu... Diệp Đình nhanh chóng đi tới, Quân Dương đứng lên ôm anh: “Thật xin lỗi.... em quá vô dụng.”



Diệp Đình vỗ lưng khích lệ của anh: “Từ từ đi, để anh xem quá trình tế bào ác đó sinh sôi như thế nào.”