Yêu Sâu Nặng: Đế Thiếu Âm Thầm Cưng Chiều Vợ
Chương 1244 : Thích (2)
Ngày đăng: 05:18 19/04/20
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Nháy mắt Ninh Hạ chu miệng lên, Lăng Vi nói: “Trước kia anh quân thích tôi, là thương tiếc. Còn thích cô, là nóng bỏng. Tôi mười tuổi đã mất cha mẹ, anh quân là tôi gặp được từ năm mười bốn tuổi đến mười tám tuổi. Khi đó, chúng tôi là bạn bè thân thiết không có gì giấu nhau, cũng không có đi tới bước làm người yêu. Nhiều hơn nữa, tôi sẽ không nói, nếu cô muốn biết anh ấy nghĩ như thế nào, cô phải đi hỏi anh ấy.”
Ninh Hạ gật đầu: “Cũng không có gì để nói.... nếu các người trở thành người yêu, như vậy sẽ không có anh Quân.”
Lăng Vi rất muốn xoa xoa đầu nhỏ của cô, mặc dù.... đạo lý này ai cũng hiểu. Nhưng mà bức tường trong lòng này, thật không tốt lắm. Để cho chính cô từ từ suy nghĩ đi.
Ninh Hạ bĩu môi, trở về phòng quay phim.
Trạng thái của cô lúc sáng vô cùng tốt, đạo diễn vẫn khen cô không ngừng.
Bởi vì Lăng Vi đã từng nói với cô, dạo diễn khen cô có thiên phú biểu diễn, cho nên lúc cô đối mặt với đạo diễn, đối mặt với ống kính vô cùng tự tin!
Cũng chính bởi vì phần tự tin này, nháy mắt đã làm cho cô trở nên chói mắt làm cho người ta không dám nhìn thẳng!
Buổi sáng tốt bao nhiêu, buổi chiều thì thê thảm bấy nhiêu...
Trong lòng cô hoàn toàn không bình tĩnh, cô muốn làm một người chuyên nghiệp, nhưng mà..... thật không có cách nào. Trong lòng thật chua, thật đau....
Chạng vạng tối, lúc Giang Quân tan việc đến nơi, chỉ thấy Ninh Hạ bị mắng máu chó đầy đầu.... Nháy mắt anh nhíu mày, đi vào phòng quay phim, dáng người cao ngất đứng ở giữa Ninh Hạ và đạo diễn. anh thấy Ninh Hạ cố nén nước mắt, nhịn đến hốc mắt đỏ bừng. anh đi về phía cô: “Sao vậy? Hôm nay trạng thái không tốt à?”
Chạng vạng tối, lúc Giang Quân tan việc đến nơi, chỉ thấy Ninh Hạ bị mắng máu chó đầy đầu.... Nháy mắt anh nhíu mày, đi vào phòng quay phim, dáng người cao ngất đứng ở giữa Ninh Hạ và đạo diễn. anh thấy Ninh Hạ cố nén nước mắt, nhịn đến hốc mắt đỏ bừng. anh đi về phía cô: “Sao vậy? Hôm nay trạng thái không tốt à?”
Ninh Hạ lắc đầu, không nói lời nào. Đột nhiên Giang Quân cầm tay cô.... anh quay đầu nói với đạo diễn: “Nghỉ ngơi một chút đã.”
Đạo diễn chỉ có thể đồng ý.
Giang Quân kéo Ninh Hạ ra ngoài, anh kéo cô đến trong góc, chỗ này đầy ắp các loại trang phục và dụng cụ quay phim, chỉ có một chỗ trống nhỏ vừa vặn hai người đứng.
anh đứng cùng với cô trong góc nhỏ, sau lưng cô dựa vào tường.
anh đứng trước gót chân cô, hai tay đặt hai bên, từ trên cao nhìn xuống cô: “Sao vậy?”
Ninh Hạ bĩu môi, cúi đầu nói: “Hôm nay em nghe có người nói.... anh vẫn luôn thích Lăng Vi.”
“À....” Giang Quân buông tay ra, đứng thẳng người lại, cắm hai tay vào túi quần.
Ninh Hạ ngước mặt nhìn anh: “Anmh không muốn giải thích gì sao?” Miệng cô chu ra hơn, cô cũng biết.... anh không thèm để ý cô! Thích gì chứ.... đều là chó má! Đúng rồi, căn bản là người ta chưa từng nói thích cô mà, ngày hôm qua, cô não rút hỏi anh: “Có phải anh thích em không?”
anh cũng không trả lời! Hừ ---- mặc dù hôn cô, nhưng, vậy là sao chứ? Chiếm tiện nghi đúng không?
Giang Quân nhìn cô chằm chằm một lát.
anh nói: “Anh thật thích em ấy. Bắt đầu từ năm anh mười tám tuổi. Cho đến nửa năm trước, em ấy gả cho Diệp Đình...”
anh không nói nữa, tim muốn tan vỡ.
Nhưng mà, anh phải nói. anh hít một hơi nói: “Chính là đêm hôm đó, anh quyết định chúc phúc bọn họ, anh hoảng hốt đi vào sân trường của em, xin em chụp một tấm hình giúp anh. Lúc ấy anh nói với em, anh muốn xin em giả vờ làm bạn gái anh, anh phải gửi tấm hình này cho một cô gái anh thích xem. Bây giờ em ấy có người thích, tìm được hạnh phúc của chính mình, nhưng mà.... tình huống có chút phức tạp. Bởi vì, anh có ân đối với em ấy.... đối với em ấy anh là đặc biệt.... anh không muốn buột một gông xiềng vào trong lòng em ấy, cho nên, anh xin em giúp một chuyện....”
Ninh Hạ nhớ lại, đêm hôm đó, quả thật anh nói như vậy.
Cho nên, nửa năm qua, cô vẫn là nhớ mãi không quên đối với anh... hốc mắt của cô đỏ bừng.
Đột nhiên cô giang tay ôm eo, chôn mặt vào ngực anh, nước mắt của cô lăn xuống. Giọng buồn buồn: “Bây giờ anh thế nào, là thích em? Hay là thích cô ấy?”
Giang Quân không lên tiếng, rất là muốn cười.
anh thật cười ra tiếng... Ninh Hạ ngẩng đầu, trợn mắt nhìn anh.
Giang Quân nhìn môi của cô chằm chằm, từ từ tiến tới, hôn thật sâu.... Ninh Hạ run run, mềm mại nằm trong ngực anh.
anh vừa hôn môi cô vừa nói: “Chính em không cảm giác được sao?”
Ninh Hạ hôn lại, đột nhiên cắn lên môi anh.
Nháy mắt Giang Quân ôm cô vào trong ngực, nụ hôn của anh bá đạo, mãnh liệt! Giống như dùng hết tình yêu của mình vào đó vậy.