Yêu Sâu Nặng: Đế Thiếu Âm Thầm Cưng Chiều Vợ

Chương 127 : Chú là chồng cô ấy (1)

Ngày đăng: 05:03 19/04/20


Nhóm dịch: Thất Liên Hoa



Lăng Vi muốn đẩy anh ra, nhưng anh lại ôm lấy cô vô cùng chặt.



Sợ đánh thức anh, nên cô cố chịu đựng không nhúc nhích.



Cũng không biết qua bao lâu, có lẽ là Diệp Đình thất sự mệt mỏi quá, hôn hôn vài cái rồi lại ngủ thiếp đi. Lăng Vi muốn tránh ra, nhưng cũng lại không muốn động. hai mắt cô đã dính sát nhau, quả nhiên là do nằm yên trong lòng anh lâu quá, ấm quá quá, nên cô cũng mơ mơ màng màng ngủ mất.



Diệp Đình chỉ ngủ đến đúng giờ, đột nhiên tỉnh lại, trên khuôn mặt cô, khẽ hôn một cái lên khóe miệng, sau đó vội vã đi ra ngoài.



Sáng sớm hôm sau, Lăng Vi ‘làm loạn’ muốn xuất viện.



Kiên quyết không ở bệnh viện nữa! Cô cũng không sao rồi, Diệp Đình cũng không thể chống đỡ tiếp được!



Ngày nào cũng ngủ trên ghế, lại còn chỉ có thể ngủ hai đến ba tiếng, nếu tiếp tục giày vò như thế, người cũng bị vò nát luôn rồi!



Về nhà, ít nhất anh cũng có thể an an ổn ổn ngủ ngon giấc.



Trưa hôm đó, Diệp Đình đến bệnh viện thăm cô, ai biết lại thăm hụt. Viện trưởng hoảng sợ nói: “Sáng sớm nay, phu nhân… đã xuất viện rồi. Tôi nghĩ là ngài gợi ý, cho nên không gọi điện quầy rầy ngài.”



Đôi mày Diệp Đình nhíu lại, trong lòng thấy phiền não! Cô xuất viện mà không thông báo với anh?




Cô trở về trường? Hay là về biệt thự?



Nhanh cóng về nhà, anh tìm đến phòng vẽ tranh trước, lại thấy cô đang ở trong đó.



Trong nháy mắt, lòng Diệp Đình liền thả lỏng một chút…



Tinh thần ổn định rồi, sau đó đi về phía cô: “Tôi đến nhìn xem mấy nốt mẩn đỏ thế nào rồi?”



Lăng Vi giơ bản vẽ lên, che kín mặt mình: “Đừng đến đây, khó nhìn chết đi được!”



“Ai nói khó nhìn? Trước kia em cũng đâu hơn bây giờ được bao nhiêu…”



Trong nháy mắt, ‘núi lửa’ Lăng Vi lại phun trào!



Anh vươn tay giành lấy bản vẽ, nhìn chằm chằm khuôn mặt cô một lúc: “Bớt đi cũng khá nhiều…”



Cô cầm lấy chiếc gương nhỏ, chau mày: “Cũng không biết có để lại sẹo không, nếu như để lại sẹo, vậy thì xấu chết mất!”



Những bữa tiêc mà gia tộc anh tổ chức, cô cũng không thể mang khuôn mặt ‘đầy hoa’ này đi đến được, Lăng Vi gãi gãi mấy nốt trên mặt: “Nếu không hai chúng ta ly hôn trước thời điểm đi, tôi như thế này, không thể giúp được anh rồi.”



Anh lạnh lùng nhìn cô: “Em nghĩ hay quá, muốn nhận tiền rồi mà không muốn làm sao!”
Anh lạnh lùng nhìn cô: “Em nghĩ hay quá, muốn nhận tiền rồi mà không muốn làm sao!”



Lăng Vi ngẩng đầu nhìn anh một cái, thấy anh đang xụ mặt xuống nghiêm túc nói: “Tôi cưới vợ cũng đâu phải để bọn họ nhìn.”



Lăng Vi lại không hiểu: “Không để họ nhìn, thì anh cưới về làm gì? Không phải anh muốn chọc cho bọn họ chết vì tức giận sao?”



Diệp Đình nhéo mặt cô một cái: “Đúng ah, bộ dạng càng xấu xí thì bọn họ mới có thể càng tức giận, em như thế này, vừa hay.”



Lăng Vi xoay người, quay lưng về phía anh, không thèm để ý đến anh nữa.



“Đi thôi, ra ngoài đi dạo một chút, suốt ngày em cứ ngây ngốc ở nhà thế này, lông cũng dài hết cả ra rồi kìa.” Diệp Đình kéo cô đứng dậy: “Dẫn em đến một nơi.”



Lăng Vi lấy tay che mặt: “Hiện giờ bộ dạng tôi như thế này, có thể đi đâu được?”



“Yên tâm đi, có một chỗ, tuyệt đối sẽ không ghét bỏ em.”



Rất nhanh, chiếc xe đã đến cổng cô nhi viện…



Lăng Vi vội la lên: “Tôi bị bệnh này, cũng không biết có truyền nhiễm hay không, lỡ như truyền cho bọn nhỏ thì phải làm sao?”



Diệp Đình gọi điện cho bác sĩ, để bác sĩ chính mình nói với cô: “Yên tâm đi, phu nhân chỉ bị dị ứng rượu, không phải bệnh truyền nhiễm.”



Diệp Đình kéo cô xuống xe.



Mới vừa kéo cô ra khỏi xe, liền nghe thấy trong sân có đứa nhỏ hô to một tiếng: “Cô Vi Vi ~~ Cô Vi Vi đến rồi!”



“Cô Vi Vi ~~ Cô Vi Vi đến rồi!”