Yêu Sâu Nặng: Đế Thiếu Âm Thầm Cưng Chiều Vợ
Chương 129 : Vi Vi, em yêu cô (1)
Ngày đăng: 05:03 19/04/20
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
“Nếu ngài nguyện ý hỗ trợ vậy thì quá tốt rồi.” Viện trưởng kích động nắm lấy tay anh, đột nhiên cảm thấy không ổn lại vội vàng buông tay, lo âu nói: “Diệp tiên sinh, ngài giúp cô nhi viện chúng tôi là bởi vì tiểu Vi sao?”
Diệp Đình ngước mắt nhìn viện trưởng, lại nghe viện trưởng nói: “Tiểu Vi giống như con gái tôi vậy, nếu như ngài giúp cô nhi viện chúng tôi, muốn cho tiểu Vi mang ơn ngài, vậy...”
“Ngài suy nghĩ nhiều, cái này không liên quan gì với cô ấy, chỉ là chút tâm ý của tôi mà thôi. Hàng năm công ty chúng tôi sẽ tiến hành nhiều hoạt động từ thiện. Ngoại trừ nơi này ra thì chúng tôi còn giúp đỡ xây dựng trường học cho những nơi nghèo khó.”
Viện trưởng kích động gật đầu một cái, nói: “Vậy thì thật sự cảm ơn ngài, Diệp tiên sinh!”
“Ngài không cần khách khí, một cái nhấc tay mà thôi.”
Lăng Vi nói chuyện điện thoại xong trở lại, chỉ thấy viện trưởng đặc biệt kích động nói chuyện với Diệp Đình: “Thế nào?”
Viện trưởng vừa muốn nói lại bị Diệp Đình cắt đứt. Anh nói: “Không có gì, viện trưởng là bạn cũ của mẹ tôi, không nghĩ tới gặp được ở nơi này.”
Lăng Vi nghi hoặc nhìn viện trưởng, chỉ thấy viện trưởng cười một tiếng, quở trách vỗ vỗ tay cô: “Sau này ít uống rượu, chăm lo cho cái mặt này của con đi!”
Nói xong, phất phất tay: “Mau đi dạy học đi, bọn nhỏ cũng nhớ con, Thiên Thiên nhắc tới sao cô Vi Vi không đến dạy học cho chúng.”
“Đúng vậy, đúng vậy … “
“Chúng con rất nhớ cô Vi Vi!” Còn có một bé trai kêu tiểu Đậu đinh náo loạn lên.
“Đi học nào…. “ Lăng Vi ôm lấy bọn nhỏ đi phòng học, Diệp Đình cũng bị bọn nhỏ kéo vào phòng học.
Lăng Vi để cho bọn nhỏ vẽ đèn cầy.
Diệp Đình ngồi ở bên cạnh cô, nhìn cô dạy học. Cô không giống giáo viên khác vẽ rồi để tụi nhỏ tô cũng không để tụi nhỏ vẽ đồ vật cố định mà tùy tiện ra một đề để tụi nhỏ tự do tưởng tượng.
Bọn nhỏ vẽ tranh thành hình dạng gì cũng được, chỉ cần là mình tưởng tượng, cô liền vui vẻ khích lệ.
Có đứa trẻ vẽ ngổn ngang mà cô còn thật cao hứng. Chỉ cần đứa trẻ có thể nói ra mình vẽ là thứ gì, nàng liền giơ ngón tay cái lên khích lệ khen ngợi.
Bọn nhỏ cũng cực kì cao hứng.
Phương pháp này của cô có thể khiến cho tụi nhỏ phát huy đầy đủ trí tưởng tượng của mình, hơn nữa còn rất vui vẻ.
Diệp Đình nhìn cô chăm chú, ánh mắt sâu thẳm khó dò. Chỉ chốc lát anh vẽ một con heo… mặt đầy mụn.
Diệp Đình nhìn cô chăm chú, ánh mắt sâu thẳm khó dò. Chỉ chốc lát anh vẽ một con heo… mặt đầy mụn.
Vẽ xong còn đưa tới trước mặt cô, Lăng Vi trừng anh.
Hiện tại cả người cô đều mụn nhọt, vừa đau vừa nhột nên rất muốn cào cả người.
Cô cắn răng vẽ một con chó ngay cạnh con heo.
Diệp Đình dán cả người lại, tà tà dựa vào cô, một tay nắm eo cô, cô giãy giụa, anh lại dùng sức: “Đừng làm rộn, để tụi nhỏ thấy thì không tốt lắm.” Bức vẽ nằm trên tay anh vừa lúc che tầm mắt tụi nhỏ, đám trẻ con ngồi ngoài cửa lại đang nghiêm túc vẽ tranh nên không chú ý tới bọn họ.
Diệp Đình cầm bút, nhỏ giọng: “Vẽ cho em cái xinh đẹp hơn.’
Lăng Vi không lên tiếng.
Diệp Đình đơn giản vẽ mấy đường, vẽ một người đàn bà... tài nghệ cực kì kém, vẽ cực kì khó coi, chỉ có một vòng tròn là cái đầu, hai tay một cổ, hai chân.
Trên đầu có tóc… mắt, mũi, miệng.
Vẽ xong anh còn đưa cho cô xem: “Như thế nào?”
Suýt chút nữa Lăng Vi phun ra ngụm máu.
Thấy sắc mặt của cô không đẹp cho lắm, đ lại vẽ một mũi tên viết bốn chữ thật to: “Người đẹp Vi Vi…”
Vi Vi sắp phát điên rồi.