Yêu Sâu Nặng: Đế Thiếu Âm Thầm Cưng Chiều Vợ

Chương 1311 : Khổ tu tâm linh (1)

Ngày đăng: 05:19 19/04/20


Nhóm dịch: Thất Liên Hoa



Hàn Yến đang gọi điện thoại cho tiểu tổ mười người nói: “Cuối tháng năm, đầu tháng sáu. Đại khái.... tôi có thể khôi phục. Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, các người lại có thể thấy một người đẹp trai, mê người hơn là tôi.”



“Phốc ha ha ha ---” Đoàn người “gào khóc” kêu lên, bầu không khí lập tức sôi động hơn, cảm giác giọng nói chuyện này, không giống anh Yến.



Lăng Vi hỏi anh: “Tiểu Yến, thật sự là em đang đánh chữ sao? Sao chị lại cảm thấy giống Đào Hoa vậy?”



Hàn Yến “...囧 vài cái 囧.... bị chị phát hiện rồi.”



“Ha ha ha.” Lôi Tuấn vỗ đùi nói: “Thì ra thật là chị dâu nha!”



Đào Hoa cười lớn:“Ha ha, có rõ ràng như vậy sao? Sao các người lập tức đã nhìn ra vậy?”



Lăng Vi nói:“Hàn Yến là một tên ít nói nha....”



Đào Hoa: “囧, em là nói nhiều sao?”



Lăng Vi nói: “Chính em không biết sao?”



Đào Hoa: “.... Đột nhiên không muốn nói chuyện với chị nữa....”



“Ha ha ha ---thật vui mừng, lúc nào chúng ta nên chúc mừng?” Lôi Tuấn ồn ào nói: “Chúng ta tụ họp tại căn cứ một lần đi! Tiểu Yến đã tìm ra cách chữa trị! Thật đáng mừng nha!:
“Ha ha ha ---thật vui mừng, lúc nào chúng ta nên chúc mừng?” Lôi Tuấn ồn ào nói: “Chúng ta tụ họp tại căn cứ một lần đi! Tiểu Yến đã tìm ra cách chữa trị! Thật đáng mừng nha!:



Đột nhiên Lăng vi nói: “Ngày quốc tế thiếu nhi một tháng sáu, chúc tiểu Yến ngày lễ vui vẻ.”



...



Đoàn người còn chưa kịp phản ứng... đột nhiên Lôi Tuấn phản ứng lại: “Chúc tiểu Yến quốc tế thiếu nhi vui vẻ.”



Hản Yến: “...”



Tế bào của anh sống lại, không có nghĩa là anh phải mừng quốc tế thiếu nhi, được không?



Hàn Yến vui vẻ cười, Đào Hoa viết: “Cảm ơn các cô, chú...”



Lăng Vi nói: “Đừng khách sáo, để cô đi mua kẹo cho con.”



“Ha ha ha ---”



“Chị dâu ----”



Tiểu tổ mười người muốn nổ tung.




Còn lém Vinh Phỉ, Lăng Vi hỏi: “Anh tứ còn chưa tìm được Angle sao?”



Lôi Tuấn nói: “Không biết nữa, anh tứ không cho chúng ta tìm anh ấy. Để cho hai người bọn họ quậy đi, không làm khó mấy năm, Angle không dễ dàng bước qua bức tường trong lòng được.”



“Ừ...”



Lúc này, Vinh Phỉ dựa vào chiếc xe bên cạnh anh chỉ chỉ ánh mặt trời chói chan.



Trong một ngôi miếu, Angle mặc tăng bào, ăn trai tịnh. Tóc của cô cũng đã cạo sạch, trên đầu trùm khăn tăng. Sắc mặt cô trầm tĩnh, tay gõ gõ, đang thành tâm niệm kinh.



Vinh Phỉ tựa vào xe, híp mắt hút thuốc.



Cái con yêu - tinh - nhỏ này!



Thật có thể tĩnh tâm làm ni cô sao? Ngay cả tóc cũng đã cạo, đây là cố ý muốn đoạn trần duyên, quy y phật môn sao?



Vinh Phỉ ném thuốc lá đi, nghiền nát lại lấy một điếu nữa ra, châm lửa.



Khoản thời gian này Angle bán rất nhiều tình báo của tổ chức sát thủ, đổi thành rất nhiều tiền. Cô đưa hết ra ngoài, phân phát cho người nhà những nạn nhân mà cô đã từng sát hại.



Hành động này của cô nháy mắt đã đưa tới rất nhiều tổ chức sát thủ đuổi giết. Cô tránh trái tránh phải, không phải vì chạy thoát thân, mà là vì bán ra càng nhiều tình báo của tổ chức hơn nữa.



Nháy mắt Angle thành đối tượng mà cảnh sát toàn thế giới bảo vệ.



Cô vốn định sau khi làm xong những chuyện này sẽ đi tự thú, không tưởng được, cảnh sát quốc tế lại không đồng ý, nhao nhao bày ỏ, để cho cô tiếp tục bán tình báo, để cảnh sát quốc tế có thể đả kích càng nhiều tội phạm hơn.



Angle trợ giúp cảnh sát quốc tế đả kích tổ chức sát thủ một lần lại một lần, rốt cuộc... cô mệt mỏi.