Yêu Sâu Nặng: Đế Thiếu Âm Thầm Cưng Chiều Vợ

Chương 156 : Bẻ cong tình địch (2)

Ngày đăng: 05:03 19/04/20


Nhóm dịch: Thất Liên Hoa



Vừa muốn xoay người đi lại đột nhiên bị Diệp Đình bắt được, anh giữ lấy tay cô, ấn cô ngồi lên đùi mình, nháy mắt gương mặt cô đỏ lên, Diệp Đình gỡ mặt nạ của cô xuống, bàn tay giữ lấy đầu cô điên cuồng hôn cô, bá đạo cướp lấy dưỡng khí trong miệng cô.



Trái tim Lăng Vi đập loạn nhịp, nụ hôn của anh nóng bỏng say mê khác thường, đôi tay lại vuốt ve trên người cô.



Cô mẫn cảm làm cho Diệp Đình hoàn toàn mất lý trí. Cô nhân lúc anh không chú ý liền nhảy dựng lên, lộc cộc chạy ra cửa biệt thự.



Nháy mắt khi cánh cửa đóng lại, tựa hồ cô còn nghe thấy hơi thở gấp gáp của Diệp Đình.



Đi tới cửa trường học, Lăng Vi vỗ ngực phù…, suýt chút nữa chơi với lửa có ngày chết cháy. Cô xuống xe liền bị vô số người vây xem.



Cửa đại sảnh, Lăng Vi vừa dừng lại, đột nhiên chùm ánh sáng chiếu lên người cô.



Đeo mặt nạ vàng chạm rỗng, cả người khoác lên trang phục Napoleon mạnh mẽ lãnh khốc, Lăng Vi bước lên sâu khấu, nháy mắt bị vô số ngọn đèn bao phủ.



“Ai vậy? Sao tôi nhận không ra vậy?”



Một nữ sinh đeo mặt nạ màu lam đột nhiên kích động bắt lấy cánh tay bạn mình: “Cậu mau nhìn, nam sinh kia thật đẹp trai mà….”



Bạn thân của cô gái nhìn Lăng Vi, kinh ngạc nói: “Hình như tôi cũng không nhận ra… anh ấy là sinh viên trường chúng ta hả? Nhìn hình thức rất tuấn tú đó nha…”



Biểu tình Lăng Vi cực kì lạnh nhạt, ánh mắt không hề gợn sóng giống như không nghe thấy nghị luận xung quanh.



Cô từng bước đi vào sàn nhảy.



“Hi… bạn học, có thể mời bạn nhảy một bài không?”



Lăng Vi vừa lên sàn, hoàn toàn biến thành tiêu điểm đám nữ sinh toàn trường.”



Một nữ sinh đeo mặt nạ bươm bướm cầm hoa hồng đi tới trước mặt Lăng Vi, Lăng Vi nhìn cô ta, trong lòng buồn cười…




Động tác của Trương Diệc Đình rất nhanh, nhất thời Lăng Vi còn chưa phản ứng, khi cô cảm giác được tay mình đang đụng vào ngực cô ta, Lăng Vi ghê tởm muốn nôn ra.



“Cô làm gì vậy?” Lăng Vi tức giận nói.



Trương Diệc Đình thoải mái uốn éo: “Không có gì cả, chúng ta cùng chơi đùa thôi…”



Trương Diệc Đình rất say, hơn nữa hoàn toàn bị mê hoặc, từ đầu không nghĩ Lăng Vi là con gái, lúc này đang tính toán làm sao kéo soái ca này lên giường cho nên không chú ý tới âm thanh của Lăng Vi.



“Tránh ra…” Lăng Vi rút tay mình về.



Không nghĩ tới Trương Diệc Đình này ti tiện như vậy.



Cướp bạn trai của cô chưa tính, đối mặt với đàn ông xa lạ, cô ta có cần gấp gáp như vậy không?



Trương Diệc Đình ủy khuất cắn môi, cả người dựa vào Lăng Vi, thì thào nói: “Đừng như vậy… mọi người đều cùng nhau chơi đùa mà… hôm nay là cơ hội khó có được, ít nhiều bạn học đều muốn cùng người mình thích chơi tình một đêm. Cậu không có bạn gái, tôi cũng không có bạn trai đi kèm, chúng ta liền hợp một đôi được không? Cậu lo lắng sau này tôi sẽ quấn lấy cậu sao? Không đâu… cậu hoàn toàn không cần lo lắng…dù cậu không muốn phụ trách với tôi cũng không sao, sau tối hôm nay đường ai nấy đi…”



Lăng Vi không kiên nhẫn đứng lên.



Đột nhiên Trương Diệc Đình nhảy dựng lên ôm lấy cánh tay cô, cố ý dán sát người cô, lúc này còn thổi bên tai Lăng Vi: “Đừng vậy mà… kỹ thuật của tôi rất tốt, bảo đảm có thể khiến cho cậu mơ màng.”



Lăng Vi đứng yên nhìn cô ta, đột nhiên nhìn thấy phía sau bóng cây hình như có người.



Người sau bóng cây… diện mạo tuấn tú, cánh tay bị gãy đang gác trước ngực, băng vải trắng treo trên cổ rất dễ trông thấy.



Ồ… là Hứa Tử Huân. Lăng Vi quá quen thuộc với anh ta, dù có hóa thành tro cô cũng có thể nhận ra.



Lăng Vi nở nụ cười phúc hắc.



Trương Diệc Đình, cô chạn vào tay chị đây, chị đây không thu thập cô thì thật có lỗi với sự mãnh liệt này của cô quá.