Yêu Sâu Nặng: Đế Thiếu Âm Thầm Cưng Chiều Vợ

Chương 1608 : Hạ Bạch Mai (2)

Ngày đăng: 05:23 19/04/20


Nhóm dịch: Thất Liên Hoa



Đi tới cửa 5011, Lôi Niểu Niểu thấy Tào Duệ đang cầm khăn lông trắng lau mặt cho người phụ nữ đó.



Tóc của bà vô cùng ít, lại rất khô héo, túi vải thưa sau ót, thật giống như mới làm giải phẫu xong không lâu.



Tào Duệ thấy ngoài cửa có mấy người đi tới, anh từ từ giương mắt nhìn qua.



Anh thấy Lôi Niểu Niểu và Lôi Thiếu Tu liền không nhịn được sững sốt.



Lúc này, đột nhiên Vương Dần xông vào phòng bệnh, ông nhìn người nằm trên giường bệnh chăm chú, chợt giật mình!



Nhưng mà, ngay sau đó ông lắc đầu: “Không phải cô ấy....” Ông nhìn mặt bà chằm chằm, chưa có nhìn kỹ đã chắc chắn nói: “Cô ấy không phải Bạch Bình!”



“Ông là ai? Đến đây làm gì?” Tào Duệ không vui nói: “Đây là phòng bệnh, không phải ai cũng có thể tùy tiện đi vào!”



Lúc này, Lôi Thiếu Tu giải thích nói: “Tiểu Duệ, con đừng nóng giận. Chú Vương đây cũng là chiến hữu cũ của chú.”



Ông muốn nói, mẹ con... là một người quen cũ của chú Vương.



Nhưng mà, nói đến đây, Lôi Thiếu Tu nghẹn lời. Ông nhìn người phụ nữ trên giường bệnh, đột nhiên phát hiện không đúng: “Tiểu Duệ, sao con lại gọi cô ấy là.... mẹ?”




Mẹ của Tào Duệ là Dương Vũ, căn bản không phải người phụ nữ này nha!



Ông và lão Tào là bạn cũ nhiều năm, lão Tào đổi vợ lúc nào sao ông không biết....



Tào Duệ nhíu mày, hiển nhiên không muốn nhắc tới.



Nhưng, anh vẫn là nói: “Ba và mẹ con đã sớm ở riêng. Sau khi nhà chúng con dọn đi không bao lâu, hai người bọn họ liền chia tay. Bởi vì quân nhân không thể ly dị, cho nên, ba con không công khai với bên ngoài, hai người bọn họ ở riêng lâu dài, giống như là ly dị, chỉ là không làm thủ tục. Vị này, là mẹ kế của con, sau khi ba và mẹ con chia tay không lâu, mẹ đã vào nhà con ở, cũng đã mười năm.”



Đột nhiên Lôi Thiếu Tu hỏi: “Mẹ kế của con, tên là gì?”



Mặc dù Tào Duệ không muốn trả lời, nhưng vẫn nói: “Mẹ tên Trần Song.”



“Trần Song?!” Chợt Vương Dần giật mình, bởi vì lần trước mẹ của Lý Khắc Gia đã nói, Trần Song là cô em nhà bà đã cứu kia!



Lôi Niểu Niểu và Lý Thiên Mặc liếc mắt nhìn nhau, Lý Thiên Mặc nhỏ giọng nói: “Mẹ của Lý Khắc Gia là Trần Thục, dì nói em gái dì là Trần Song.”



Lôi Thiếu Tu cũng rất kinh ngạc, ông lập tức nghĩ đến, người này có phải người phụ nữ tự xưng là “Hạ Bạch Mai” đó không?



Hiển nhiên Vương Dần cũng nghĩ đến điểm này! Bởi vì, người phụ nữ này quả thật không phải Bạch Bình, mặc dù ông và Bạch Bình chỉ mới kết hôn ba tháng, nhưng mà, ông nhất định sẽ không nhận lầm vợ của mình!




Người phụ nữ trên giường bệnh này, thân thể xác xơ, gầy như que củi, mặt mũi khô cằn.



Mặc dù dáng vẻ của bà rất giống Bạch Bình, nhưng mà chi tiết mi mắt vẫn có thể phân biệt ra được không phải một người.



Người phụ nữ này, gầy đến chỉ còn lại bộ xương, giống như da thịt đều bị hút khô vậy.



Tình huống của bà, không hề giống như loại bệnh bình thường.



Vương Dần rất quen thuộc loại chứng bệnh này... đột nhiên ông mở to mắt.



Vương Dần nhìn Tào Duệ hỏi anh: “Mẹ con bị bệnh gì?”



Tào Duệ nói: “Con không rõ ràng lắm mẹ bị bệnh gì, mỗi lần bệnh viện chẩn đoán đều không giống nhau. Nhưng mà, phần lớn bác sĩ đều cho rằng não mẹ có vấn đề, cho nên, mấy tháng trước mẹ mới làm giải phẫu não, hai tháng gần đây mẹ vẫn luôn ở trong phòng chăm sóc đặc biệt, mấy ngày nay mới vừa chuyển ra.”



Lôi Thiếu Tu nói: “Giá của phòng bệnh ICU vô cùng đắt tiền, hơn hai tháng....”



Tào Duệ biết ông muốn nói gì, anh gật đầu không có nói dối: “Tất cả tiền dành dụm của con và ba đều xài hết.”



Lôi Thiếu Tu lấy một tấm thẻ ngân hàng từ trong bóp da của mình ra đưa cho anh: “Con dùng thẻ này trước, lo bệnh cho mẹ con quan trọng hơn.”



Tào Duệ ngẩng đầu nhìn Lôi Thiếu Tu, lại nhìn Lôi Niểu Niểu. đột nhiên anh cười khổ.



Nhưng mà, Tào Duệ không có từ chối, anh lễ phép nhận lấy thẻ ngân hàng,trịnh trọng nói: “Cám ơn chú Lôi, tiền, con sẽ trả lại cho chú.”



Lôi Thiếu Tu gật đầu: “Cái này không gấp, mẹ con đã hôn mê bao lâu? Lúc nào cô ấy mới có thể tỉnh lại. Mọi người có chút chuyện xưa muốn hỏi cô ấy.”