Yêu Sâu Nặng: Đế Thiếu Âm Thầm Cưng Chiều Vợ

Chương 162 : Em thích anh, Dạ Hành (2)

Ngày đăng: 05:03 19/04/20


Nhóm dịch: Thất Liên Hoa



Trong lòng đoàn người biết rõ, boss đây là vừa mới vuốt ve an ủi với cô gái nào?



Đây không phải là tác phong của boss!



Không phải boss có bệnh khiết phích sao? Không phải là không thích bị phụ nữ chạm vào sao? Hôm nay không chỉ tóc rối, ngay cả môi cũng hơi sưng… Chẳng lẽ tìm được tình yêu chân chính?



Sau đó, cuộc họp vô cùng thuận lợi…



Lăng Vi lười biếng dựa lưng vào ghế, tay cầm bút, vẽ đường cong phác họa trên giấy.



Cô vẽ rất nhiều, nhưng cô không tĩnh tâm được.



Cảm giác tồn tại của người bên cạnh quá mạnh mẽ, rõ ràng không nhìn cô, nhưng cô cảm thấy mặt cháy sạch như lửa than.



Tim cũng nhảy loạn thình thịch thình thịch.



Lồng ngực dần nóng lên, ngay cả hô hấp cũng mang vị ngọt.



Cô ngước mắt lén quan sát anh, đường ranh trên mặt anh cực kỳ hoàn mỹ, đôi mắt phượng màu đen lóe sáng, dáng vẻ chăm chỉ làm việc vô cùng mê người.



Dáng vẻ anh họp không giống lúc ở cùng cô, anh lúc này cho người khác cảm giác cao ngạo.



Nói tới chuyện công việc, phần kiêu ngạo trên người che giấu cũng không được.



Đều nói phụ nữ nghiêm túc là xinh đẹp nhất, thật ra đàn ông nghiêm túc mới là hấp dẫn trí mạng.



Diệp Đình có bản lĩnh này, bất kể lúc nào, cũng có thể thu hút ánh mắt người khác.



Bút Lăng Vi nhẹ nhàng lướt trên giấy, tất cả nam chính trong manga của cô đều là hình dáng của anh. Anh và nữ chính ngồi trên đê biển, đón ánh nắng vàng, gió biển thổi nhẹ nhàng, trên mặt biển mơ hồ có mấy thuyền đánh cá. Ngón tay nhỏ nhắn của cô vẽ từng gợn sóng, lưu lại trên chỗ trống:



“Em thường canh gác trên bờ biển,



Thích bề mặt màu xanh da trời được gió thổi qua…



Đợt sóng vui sướng đuổi theo nhịp bước anh,




Diệp Đình mặt đầy tà khí cười, ôm cô, hôn lên môi cô. Lăng Vi mặt đỏ tim đập, lần đâu tiên chú tâm hiểu tường tận nụ hôn của anh, ngọt ngào, rất say lòng người…



Anh nhìn giấy vẽ của cô, một lúc lâu, càng nhìn mắt càng sáng.



“Em thường canh gác trên bờ biển,



Thích bề mặt màu xanh da trời được gió thổi qua…



Đợt sóng vui sướng đuổi theo nhịp bước anh,



Anh giống như châu báu rơi xuống biển sâu…



Đêm, phát ra ánh sáng chói mắt thần bí trong bóng tối vô biên,



Giấu ở chỗ sâu, giữa mây và nước, có mơ ước sâu nhất của anh, lấp lánh rực rỡ.”



Đây là một bài thơ chữ đầu… Em thích anh, Dạ Hành.



Anh đọc hiểu, mắt phượng cong thành độ cong đẹp mắt.



Môi cũng khẽ nhếch, đường vòng cung rất là yêu thích.



Anh đưa tay cầm bút cô, viết bên cạnh nam chính manga: “Lác đác nhấp nháy, gió nhẹ thổi lên thuyền tặc của anh. Năm tháng xa xưa, anh vì em bình yên chờ đợi.”







Lăng Vi đọc tới đọc lui, cuối cùng bất đắc dĩ bật cười.



Anh lại viết… Lăng Vi, ngủ cùng anh?!



(*) Đoạn thơ trên, Lăng Vi viết dạng ghép chữ đầu mỗi câu lại thành một câu, Diệp Đình cũng viết kiểu vậy. Khi dịch tiếng Việt theo nghĩa thì không còn đúng nguyên câu gốc.



Đáng ghét ——



Lăng Vi che mặt, nhăn nhó… Không được lôi kéo như vậy!