Yêu Sâu Nặng: Đế Thiếu Âm Thầm Cưng Chiều Vợ

Chương 1627 : Sinh nhật trùng hợp sao? (1)

Ngày đăng: 05:24 19/04/20


Nhóm dịch: Thất Liên Hoa



Lăng Vi cũng cảm thấy buồn cười.



Cô lắc đầu, bất đắc dĩ nói: “Phía sau còn nữa, đảm bảo làm các người mù mắt!”



Lý Thiên Mặc cùng Lôi Niểu Niểu đi theo sau.



Đoàn đường này.... trời của tôi ơi... đều là hoa, cỏ... xe đồ chơi, nhìn liền biết ngay là gia đình có đứa bé.



Trên mặt Lôi Niểu Niểu tràn đầy biểu tình “em đồng tình hai người”



Cô nhìn Lăng vi và diệp Đình nín cười nói: “Ông nội của chúng ta, thật đúng là chưa hết tính trẻ con! Có thể làm nhà lớn như vậy thành bộ dạng này.... em cũng thật là phục bọn họ. Như bây giờ, làm sao chiêu đãi khách đây? Ha ha ha.... có lẽ người ta còn cho rằng anh Đình bị bệnh thần kinh đâu....”



Diệp Đình đen mặt, không lên tiếng.



Lăng Vi ôm bụng cười lớn nói: “Ha ha, còn chưa hết đâu, phía sau còn nữa! Em đi ra phía sau liền biết, những thứ này còn chưa phải là món để cho em hỏng mất!”




“Phía sau cón có thứ càng....... mấy thứ này?” Lôi Niểu Niểu còn chưa nói hết lời liền nhìn thấy.... mấy cánh cửa đối diện hồ bơi phía sau, từng hàng từng hàng tã lót theo gió phấp phới.... ↖(^ω^)↗



Những tấm vải đỏ bay a bay, thật giống như nói: “Mọi người khỏe, em là cái tã lót! em dùng để đi tiểu, không phải để đi đại tiện nha!”



“Phốc ---- ha ha ha....” Lý Thiên Mặc và Lôi niểu Niểu cùng nhau cười phun: “Sao lại còn có vải đỏ? Thời đại gì rồi chứ?”



Lôi Niểu Niểu ngồi chồm hỗm dưới đất cười không đứng dậy được.



Lý Thiên Mặc nói: “Bây giờ không phải dùng tã giấy sao? ai lại còn dùng cái này chứ?”



Sắc mặt Diệp Đình càng đen hơn mấy phần.



Lăng Vi nói: “Còn không phải là ý kiến của các ông chứ!”



LĂng Vi nghiến răng nghiến lợi nói: “Nhất là lão gia tử Nhan của chúng ta, thế nào cũng phải nói.... đứa vé phải dùng tã lót để đi tiểu, như vậy mới.... có phúc gì đó. Trời ạ.... chị muốn cười điên rồi! Ông nội của chúng ta còn nhảy cao ủng hộ. Đúng đúng! Phải dùng tấm vải đỏ đó! Vui mừng!”




Lăng Vi cười ra nước mắt, sắc mặt diệp Đình càng đen hơn.



Lôi Niểu Niểu đau bụng: “Chị đâu, ông nội làm như vậy, chị cũng chiều ý à?”



Lăng Vi nói: “Bọn họ vui mừng mà, cứ theo ý bọn họ đi.”



Lôi Niểu Niểu và Lý Thiên Mặc cười muốn điên rồi, ba lão gia tử cũng quá có “sáng ý” chứ, cả người đều có “vi khuẩn nghệ thuật”!



Làm trang viên biệt thự của đường đường đại tổng tài của Đỉnh Phong quốc tế làm dế nhĩ như vậy...



Lý Thiên Mặc hỏi Diệp Đình: “Anh Đình, bây giờ anh đều không đi công ty sao?”



Trên mặt Diệp Đình tràn đầy trầm ổn, anh đương nhiên nói: “Công ty đã lên quỹ đạo cũng không cần quản lý nhiều. Chỉ cần không phát triển nghiệp vụ mới sẽ không xảy ra chuyện rắc rối gì.”



Lý Thiên Mặc bội phục nói: “Anh Đình, anh vả tiểu Vi ngày ngảy ở nhà chăm con sao?”



Diệp Đình kiêu ngạo cười: “Đời người, quý nhất là cái gì em biết không?”



Lôi Niểu Niểu và Lý Thiên Mặc đều nhìn anh, Diệp Đình nghiêm túc nói: “Người, cả đời quý nhất là từng giai đoạn mình nên làm gì. Người ở tuổi thanh xuân, liền phải cố gắng phấn đấu, người về già, liền phải buông tay hưởng thụ. Bây giờ những gì cần phấn đấu anh đã phấn đấu xong hết rồi, phải dành nhiều thời gian ở cùng đứa bé. Con lớn lên chỉ có vài năm, đi qua, sẽ không trở về được nữa.”



“A.... thật có triết lý.” Lôi Niểu Niểu khen nói: “Anh Đình, anh thật là người thông thái! Em cảm thấy anh nói rất đúng. Tiền, vật chất, muốn nhiều cũng vô ích! Đủ dùng là được mà! Đứa bé, thoáng chút đã trưởng thành, chờ bé lớn lên, lên tiểu học, trung học, anh còn muốn ở chung với người ta người ta cũng không thẻm để ý anh. Chờ lên đại học, sau khi kết hôn sinh con, càng không gặp mặt được.”