Yêu Sâu Nặng: Đế Thiếu Âm Thầm Cưng Chiều Vợ

Chương 1630 : Bạch Tuyền (2)

Ngày đăng: 05:24 19/04/20


Nhóm dịch: Thất Liên Hoa



Diệp Đình nói tính nghiêm trọng của sự việc cho tiểu Bát, rồi lập tức gọi điện thoại cho Vương Dần. Ngày mai là ngày Hi Nhĩ Vương hành hình, pháp đình quốc tế không cho bất cứ ai thẩm vấn ông, chú Vương Dần đã nghẹn một bụng tức giận.



Hi Nhĩ Vương là do ông, Lôi Thiếu Triệt, Trần Bá Tích, Lý Vân Hào và Lôi Thiếu dục cùng các anh em bắt lại!



Bây giờ ngay cả quyền lực tra hỏi cũng không có!



Ông vì bắt Hi Nhĩ Vương, ẩn nấp torng hắc bang hơn mười năm!



Ông lần lượt báo cáo, nhưng pháp đình quốc tế lại không chịu phê chuẩn. Lôi Thiếu Dục rất áy náy, nhìn anh em mình vợ con ly tán, nhưng ông không giúp được gì. Pháp đình quốc tế không giống trong nước, Hoắc Ân bị giam trong nước sẽ được phê chuẩn rất nhanh. dù sao công lao của Vương Dần còn ở đó đâu.”



Nhưng mà, pháp đình quốc tế không thèm để ý những thứ này, cắn chết không cho thẩm vấn! Cho dù cầu xin cỡ nào, thái độ của bọn họ cũng vô cùng cứng rắn không cho thẩm vấn.



Hơn ba tháng, Vương Dần ăn không ngon ngủ không yên, nếp nhăn trên mặt và tóc bạc lại càng ngày càng nhiều.



Lúc ông nhận được điện thoại của Diệp Đình rất bất ngờ. diệp Đình rất ít khi gọi điện thoại cho ông, mỗi lần gọi điện thoại nhất định là chuyện lớn!



“Sao vậy? Có tiến triển gì mới?” Vương Dần nhận điện thoại, không nói câu khách sáo nào mà trực tiếp đi thẳng vào vấn đề.



Diệp Đình biết ông gấp gáp cũng không nói nhảm nhiều mà trực tiếp: “Chú Vương, có đầu mối mới, đầu mối vô cùng quan trọng, nhưng mà, không tiện nói trong điện thoại, chú đến nhà của con. Con ở nhà chờ chú.”



“Được! Chú lập tức tới!” Vương Dần nắm áo khoác màu đen phủ lên trực tiếp lái xe chạy đến nhà Diệp Đình.


Ông lái xe vào một siêu thị, đậu dưới hầm. Sau đó chạy lên một chiếc xe buýt.



Xe buýt có đường riêng, sẽ không bị kẹt. Ông vừa lên xe buýt vừa gọi điện thoại cho Diệp Đình, bảo anh đến trạm xe gần nhà đón ông.



Cho tới bây giờ Vương Dần cũng chưa từng đi xe buýt, trong túi ngay cả tiền lẻ cũng không có, giá trị tiền nhỏ nhất trong bóp là năm mươi đồng.



Một nữ sinh nói: “Tiên sinh, tôi trả cho ngài đi.”



Nữ sinh này trả tiền dùm ông một lần. Người trên xe vô cùng nhiều, Vương Dần cản mọi người ở bên ngoài không để cho người khác đụng vào cô. Trong lòng Vương Dần vô cùng cảm động, ngọn lửa nóng trong lòng lập tức dập tắt.



Làm sao Vương Dần có thể chiếm tiện nghi của một cô gái, mau chóng nhét tiền trong bóp vào tay cô gái đó. tổng cộng có bảy, tám trăm đồng.



Cô gái nhỏ sợ đến mau chóng khoát tay: “Không cần không cần.” Mặt cô đỏ bừng vội vàng chạy ra cửa sau.



Vương Dần nhìn phù hiệu của cô, là học sinh của học viện nghệ thuật A đại, tên Bạch Tuyền.



Vương Dần nhìn cô thêm, vợ ông cũng họ Bạch, cho nên ông phá lệ có hảo cảm với người họ Bạch.



Vương Dần nhớ đứa bé này thật tốt bụng! Ông định lúc rãnh rỗi sẽ đi thăm cô gái này xem cô có chuyện gì muốn ông hỗ trợ hay không.



Vương Dần xuống xe buýt, Diệp Đình đã lái xe tới giao lộ chờ ông. Con đường đến nhà Diệp Đình không nhiều xe lắm.



Rất nhanh đã đến nhà Diệp Đình.



Vương Dần vừa đi vào phòng làm việc, thấy không chỉ có Diệp Đình và Lăng Vi ở, còn có Lý Thiên Mặc, Lôi Niểu Niểu....



Nháy mắt ông cảm thấy, chuyện hôm nay, có lẽ sẽ không nhỏ!