Yêu Sâu Nặng: Đế Thiếu Âm Thầm Cưng Chiều Vợ

Chương 1768 : Thích thật lòng, là trân trọng như báu vật (2)

Ngày đăng: 05:26 19/04/20


Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.



Sao tiểu Bạch lại không hiểu... mặc dù bọn họ đã xác định quan hệ yêu đương, nhưng thời gian tiếp xúc giữa bọn họ lại không lâu, anh ta mới hôn cô ấy mấy lần, cảm giác cô ấy giành cho anh ta còn rất xa lạ, bất chợt bảo cô và anh ta phát sinh quan hệ thân mật, chắc chắn cô ấy sẽ rất khó tiếp nhận.



Anh ta dịu dàng nhìn cô ấy, từ từ giơ tay lên, nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc dài cảu cô ấy, nói: “Chúng ta vẫn nên từ từ đi, để em làm quen anh trước đã.”



Tiểu Bạch tỳ chóp mũi của mình lên chóp mũi của cô ấy, anh ta cách cô rất gần, đến nỗi cô cũng như cảm giác được nhiệt độ trên mặt anh ta.



Anh ta vuốt lưng của cô ấy, thấp giọng nói: “Em tập làm quen mặt của anh được đi, rồi dần dần quen đến thân thể của anh.”



Lạc Y nhìn anh ta bằng ánh mắt dịu dàng như nước, cô ấy gật đầu, giơ ngón tay lên miêu ta gương mặt đẹp trai của anh ta.



Cô ấy cong môi mỉm cười, rồi nhón mũi chân lên, thì thầm hỏi ở bên tai anh ta: “Vậy lực hồng hoang của anh phải làm thế nào?”



Biểu tình của cô ấy rất đáng yêu, chọc cho tiểu Bạch buồn cười. Anh ta cười nói: “Đã nhịn hai mươi mấy năm rồi, cũng không thiếu mấy ngày này. Chúng ta bắt đầu từ hôn trước đã. Chờ em dần dần quen thuộc anh, không thể rời bỏ anh, chúng ta lại tiến thêm một bước tiếp xúc tay chân.”



Trái tim của Lạc Y như hóa thành nước, cô ấy rất cảm động, không ngờ anh ta có thể cân nhắc giúp cô ấy như vậy. Ánh mắt của anh ta ngậm đầy ý cười, anh ta nói cực kỳ nghiêm túc, Lạc Y gần như chìm đắm trong ánh mắt dịu dàng của anh ta.



Anh ta tiến tới, dùng chóp mũi cọ cọ chóp mũi của cô ấy: “Tối nay, anh ôm em ngủ, để em quen dần với sự tồn tại của anh trước đã.”



“ Được!” Lạc Y cảm thấy tiểu Bạch thật là đáng yêu, anh ta rất quan tâm đến cô ấy. Sự tôn trọng này, làm Lạc Y cảm thấy ấm lòng. Sao lúc mới đầu cô ấy lại không thích người đàn ông tốt như thế này?



Cô ấy vừa tự suy nghĩ đã cảm thấy buồn cười.



Tiểu Bạch thấy cô mỉm cười, lại đưa tay ta thọt lét cô ấy. Hai người cãi nhau ầm ĩ đi lên tầng.
Tiểu Bạch thấy cô mỉm cười, lại đưa tay ta thọt lét cô ấy. Hai người cãi nhau ầm ĩ đi lên tầng.



Tiểu Bạch ôm cô ấy đi tắm, Lạc Y dần bị lớp bong bóng trong bồn tắm lớn bao phủ lấy, cả quá trình mặt cô ấy đều đỏ tới tận mang tai.



Mặc dù tiểu Bạch thích chọc tức cô, nhưng vẫn còn quy tắc.



Ôm cô ấy ra khỏi bồn tắm, anh ta bọc cô kín mít như kén tằm. Lạc Y giãy giụa thế nào cũng không ra, được anh ta hầu hạ sấy khô tóc, lại bế vào chăn.



Cô ấy mặc bộ đồ ngủ bằng lụa mới mua, mặc dù mùa đông mặc cảm thấy hơi lạnh, nhưng chất vải trơn mềm, cảm giác rất dễ chịu, nên cô đã chọn mặc nó.



Lúc tiểu Bạch đi ra, anh ta vừa lau tóc, vừa mỉm cười với cô ấy.



Hai người anh nhìn em, em nhìn anh. Tiểu Bạch hơi ngượng ngùng đi tới, Lạc Y che môi cười, vỗ vào vị trí bên cạnh, tỏ ý bảo anh ta tới.



Lúc này, tiểu Bạch mới đi tới.



Anh ta ngồi ở mép giường, đưa tay ôm lấy cô ấy. Lạc Y từ từ nhích vào trong ngực anh ta.



Cô hất cằm nhìn anh ta, tiểu Bạch tắt đèn, kéo cô ấy vào chăn, Lạc Y gối đầu lên cánh tay anh ta, nói: “Anh hát bài hát ru ngủ cho em đi.”



“ Được! “ Riểu Bạch hắng giọng, tỳ cằm ở trên trán cô ấy, nhẹ giọng hát cho cô nghe: “Ngủ đi, ngủ đi, bảo bối thân ái ơi, hai tay mẹ...”



“Ha ha...” hai tay mẹ... Lạc Y không nhịn được cười.



Tiểu Bạch cũng cảm thấy buồn cười, anh ta nói: “Anh hát thế này, để em chiếm tiện nghi rồi.”
Tiểu Bạch cũng cảm thấy buồn cười, anh ta nói: “Anh hát thế này, để em chiếm tiện nghi rồi.”



Lạc Y nói: “Chẳng lẽ tay anh không chiếm tiện nghi?”



Anh ta còn không biết xấu hổ nói ra, từ lúc bắt đầu nằm xuống, anh ta đã mò tay vào trong quần áo của cô ấy.



Nhưng biết anh ta sẽ không làm gì, nên cô ấy không ngăn cản anh ta. Bọn họ đã nói, tập cho cả hai quen thuộc lẫn nhau mà.



Tiểu Bạch như đùa bỡn vô lại nói: “Oh, anh còn tưởng rằng mình đang sờ vào quần áo.”



Lạc Y bật cười, đánh nhẹ vào mu bàn tay của anh ta, người này được tiện nghi còn khoe mẽ!



Chính anh ta chạm vào, anh ta lại không biết? Còn làm ra vẻ ngây thơ (vô số tội) nữa chứ.



Tiểu Bạch mỉm cười, nói: “Bộ quần áo hôm nay em chọn rất tốt. Cực kỳ trơn mềm. Thật, sau này cứ mua loại vải này đi.”



Lạc Y trợn trắng mắt, người này đúng là đủ rồi! Cô giơ tay lên nhéo anh ta. Cô ấy hơi mệt mỏi, dụi mắt nói: “Anh hát bài khác đi, em thích nghe anh hát, giọng hát của anh rất hay.”



Tiểu Bạch suy nghĩ, nhẹ giọng hát: “Nếu anh chạm vào môi em, em có mỉm cười hay không, xin em hãy nói cho anh, được không...”



Lạc Y cong môi cười, cô giơ ngón tay lên, chạm nhẹ vào trên môi của anh ta.



Tiểu Bạch trở mình, dùng cùi chỏ chống người. Anh ta áp sát mặt tới gần cô, hơi thở ấm áp phả lên trên mặt cô.



Lạc Y nhìn chằm chằm vào anh ta, mỉm cười.



Anh ta nhìn cô từ khoảng cách gần thế này, trong bóng đêm u tối, ánh mắt của anh ta như mang theo dòng nước ấm áp len lỏi vào trong trái tim cô. Anh ta nhẹ nhàng hát ở bên môi của cô: “Nếu anh chạm vào môi em...”



Còn không chờ anh ta hát xong, Lạc Y đã đưa tay ra ôm lấy anh ta, cô ấy nhắm mắt lại dán môi mình lên môi của anh ta.



Khóe môi của cô hơi cong lên, anh ta biết cô đang mỉm cười. Cô thích nụ hôn của anh ta.