Yêu Sâu Nặng: Đế Thiếu Âm Thầm Cưng Chiều Vợ
Chương 1780 : Thề không nhường nhịn! (2)
Ngày đăng: 05:26 19/04/20
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Tiểu Bạch đứng thẳng lưng, anh hất cằm nói: “Lần này cháu tới thăm nhà là tới cầu hôn. Cháu hy vọng cưới Lạc Y làm vợ.”
Kỷ Mẫn hừ một tiếng, liếc mắt anh: “Quen biết mấy ngày đã dụ dỗ cô gái người ta lên giường! Cậu có thể là dạng gì tốt? Tôi sẽ gả con gái tôi cho cậu?”
“Mẹ ——” Lạc Y nổi giận! Cô kéo Tiểu Bạch ra, đối mặt với mẹ cô: “Con không phải trẻ con, anh ấy có phải đàn ông tốt hay không, tự con có năng lực phân biệt, anh ấy là dạng người gì, mẹ biết sao? Mẹ độc đoán kết luận anh ấy như vậy cũng quá không tôn trọng người khác rồi? Anh ấy là người thế nào, con rõ hơn mẹ! Mẹ không hỏi rõ trắng đen đã giơ tay đánh con ——”
“Thế nào? Vậy mẹ nói sao rồi sao?” Kỷ Mẫn trừng mắt: “Hai người rốt cuộc có ngủ hay không? Hai người rốt cuộc quen biết mấy ngày?”
Lạc Y không có lời nào đáp lại, Tiểu Bạch muốn nói chuyện, Kỷ Nhu nháy mắt ra dấu cho anh: “Tiểu Bạch, cháu đi về trước. Dì trò chuyện với họ.”
Ấn tượng của Kỷ Nhu với Tiểu Bạch rất tốt. Anh là bạn của Lăng Vi và Tiểu Tuấn, nhân phẩm khá tốt.
Kỷ Nhu cũng không nghĩ tới người đàn ông Kỷ Mẫn mắng không biết xấu hổ đó lại là Tiểu Bạch?
Thẳng đến lúc này, Kỷ Nhu nhìn thấy người trở về cùng Lạc Y là Tiểu Bạch, mới cảm giác được hiểu lầm lớn trong này!
Ba Lạc Y cũng tỏ ý Tiểu Bạch rời đi trước.
Nhưng Tiểu Bạch đứng yên không đi. Anh không muốn xa Lạc Y, cũng không muốn thấy cô bị ủy khuất.
Anh và Lạc Y quả thực chỉ chung sống mười ngày, cũng quả thực nằm ngủ cùng một cái chăn, đã làm, anh là đàn ông, anh chịu trách nhiệm, anh không trốn tránh gì!
Nếu không phải quơ gậy lên đầu bọn họ, vậy anh nhất định đứng thẳng che chở cô ở sau lưng.
Kỷ Mẫn cắn răng, giơ tay chỉ ngoài cửa: “Nhà chúng tôi không hoan nghênh cậu, mời cậu đi ra ngoài!”
Tiểu Bạch dứt khoát nói: “Cháu tới cầu hôn, mặc dù thời gian cháu và Lạc Y ở bên nhau ngắn, nhưng chúng cháu biết bản thân chúng cháu đang làm gì. Cô ấy đã trưởng thành, cô ấy có quyền tự lựa chọn bạn đời!”
Lửa giận của Kỷ Mẫn liền bốc lên, bà trợn mắt nhìn Tiểu Bạch, trách mắng: “Nó chọn ai cũng không chọn cậu! Cậu nói đi, cậu đã lừa gạt bao nhiêu cô gái?! Cậu gieo họa nhân họa hại lên đầu con gái tôi!”
Tiểu Bạch đứng thẳng người, nói: “Cháu không có! Cháu không lừa gạt bất kỳ cô gái nào, trước giờ cháu chưa từng chạm vào phụ nữ khác! Cháu chỉ có một mình Lạc Y!”
“Cậu nói không có là không có?” Cậu xem tôi là đứa bé ba tuổi sao?!” Kỷ Mẫn giận đến muốn nổ, sao bà có thể tin tưởng lời ngon tiếng ngọt của một thiếu gia đào hoa, con gái bà trẻ tuổi không hiểu chuyện, bị tên lừa gạt này lừa, bà sống nhiều năm như vậy, sao có thể tin tưởng những lời quỷ này!
Lúc này, Kỷ Nhu nói: “Chị tin tưởng lời Tiểu Bạch! Chị đã gặp đứa nhỏ này mấy lần, tính cách vô cùng tốt.”
Kỷ Mẫn nói: “Chị, chị mới gặp cậu ta mấy lần, chị cảm thấy cậu ta rất tốt? Chị không nghe lời những người kia lan truyền sao?”
Kỷ Nhu nói: “Lời những người bên ngoài mà em cũng tin? Em tình nguyện tin bọn họ, cũng không tin con gái của chính em?”
Hốc mắt Lạc Y đỏ bừng, có một giọt nước mắt rơi xuống.
Mặt Kỷ Mẫn đầy bi phẫn: “Người kia truyền sai sao? Em hỏi hai người quen biết mấy ngày, có thật sự bị người ta nói trúng không, hai người họ trả lời thế nào? Không phải có tật giật mình sao?”
Ba Lạc Y vội khuyên nhủ: “Bà cũng không hỏi rõ ngọn nguồn câu chuyện, chỉ bằng mấy cuộc điện thoại của Lương lão phu nhân đã chọc giận bà ngay cả con gái cũng không nhận?”