Yêu Sâu Nặng: Đế Thiếu Âm Thầm Cưng Chiều Vợ

Chương 1853 : Trời đất bao la, mẹ con lớn nhất (1)

Ngày đăng: 05:27 19/04/20


Nhóm dịch: Thất Liên Hoa



Một tòa doanh trai huấn luyện.



Lăng Vi, Diệp Đình cùng Vinh Phỉ phụ trách cùng bọn nhỏ làm huấn luyện thử.



Duệ Duệ cùng Đô Đô bảy tuổi. Tiểu mỹ nữ nhà Lôi Đình cũng sắp bảy tuổi.



Đản Đàn cùng Tần Tử Hào năm tuổi rưỡi.



Con trai của Vinh Phỉ cùng con gái Hàn Yến --- Vinh Dịch Phàm (dễ dàng phiền) cùng Hàn Thiền (chế giễu) năm tuổi.



Con trai Mộc Quân Dương cùng con gái nhà Lý Thiên Mặc - Mộc Phong, Lý Đào bốn tuổi bảy tháng.



Lúc hai đứa bé ra đời vô cùng hài hước. Lúc Lôi Niểu Niểu phát hiện mang thai, Chính Hiền trở về kiểm tra.... kinh hỉ phát hiện mình cũng mang thai.



Lôi Niểu Niểu vào bệnh viện, chờ ngày sinh tới, đứa trẻ vừa có động tĩnh Chính Hiền bên kia cũng vào phòng sinh.



Hai người này giống như đã hẹn trước vậy, đều đau mười giờ, dường như là đồng thời sinh con ra. Có thể con trai tương đối tranh cường háo thắng.... Cho nên, Mộc Phong ra trước Lý Đào chừng hai phút.



TRên mặt Lăng Vi tràn đầy xấu xa nói: “Duyên nhận ---- cụ thể là duyên phận gì, tự mình nghĩ ----”




Tối hôm đó, Hạ Tiểu Hi đều không cho anh vào phòng ngủ, Lôi Tuấn giả vờ tội nghiệp ngủ ghế sa lon một đêm.



Chỉ một đêm, anh đã bắt đầu nhớ....



Không phải thơ tình sao? Không phải tình ca sao? Có gì đặc biệt hơn người!



Đột nhiên ---- “có linh cảm!”



Lôi tuấn vội vàng cầm bút viết: “A ----”



A.... A cái gì?



Đúng đúng: “A --- em là ánh mặt trời của anh, em là giọt mưa của anh ---- em là gió của anh, anh là bụi của em....”



Ai! Lôi Tuấn thở dài, vò tờ giấy lại ném vào thùng rác.



Đây là chuyện gì nha, anh là một người đàn ông “mạnh mẽ”, sao có đầu óc viết thơ tình chứ!



Lôi Tuấn phiền lòng....



Ngày buổi tối thứ hai, Hạ tiểu Hi xách bàn giặt quần áo ra ngoài ném xuống đất “lạch cạch”: “Lại đây! Để em nghe xem anh viết cái thứ gì.”



TRên mặt Lôi Tuấn đỏ bừng, anh thẹn thùng che mặt: “Ai nha, do anh viết quá tốt! Nên anh mới phát hiện mình có tài hoa như vậy!”



Lôi Tuấn lấy một tờ giấy trong túi thận trọng mở ra...