Yêu Sâu Nặng: Đế Thiếu Âm Thầm Cưng Chiều Vợ
Chương 1856 : Thiếu niên xinh đẹp (2)
Ngày đăng: 05:27 19/04/20
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Sau khi kết thúc buổi biểu diễn, Diệp Thần được mời đi tham gia hội ký giả.
Các ký giả hỏi: “Xin hỏi Diệp Thần, có người nói cậu có thể nổi tiếng như vậy.... toàn dựa vào chỗ dựa sau lưng, còn có người nói lời ca cùng bài hát mà cậu sáng tác là nhờ người ta viết, xin hỏi cậu trả lời làm sao?”
Diệp Thần liếc anh, lãnh đạm nói: “Ai viết được như vậy, anh hẹn tới giúp tôi, tôi muốn mấy chục người.”
“....”
Lúc này lại có người nói: “Xin hỏi Thần Thần, có người nói cậu ngay cả trung cấp dệ nhị cũng chưa từng học, nói cậu không có tư chất, cậu trả lời thế nào?”
Trong đầu Diệp Thần nghĩ, tiểu gia mới biết chữ đã học được hack mật mã, 9 tuổi trang web “Miêu Kiểm” đã bắt đầu to lớn, 11 tuổi đã học xong chương trình học cấp một đại học, 13 tuổi học xong chương trình học cấp hai đại học, 16 tuổi tốt nghiệp đại học ở trường X, trước sinh nhật 18 tuổi đã cầm bằng thạc sĩ ở trường X.
Chỉ bất quá không công khai với bên ngoài, nói tôi chưa từng đi học há chẳng phải cậu ngay cả tốt nghiệp tiểu học cũng không được?
Diệp Thần lười trả lời những lời này, một khi tiết lộ trình độ học vấn của mình, không tránh được lại trở thành miệng lưỡi của người khác.
Cậu ca hát, nhảy múa làm sao sáng.... chủ yếu là vì một câu nói của đứa bé kia. Cậu cũng không phải là để lấy lòng những ký giả này.
Diệp Thần tùy tiện trả lời vài vấn đề liền đúng dậy rời đi, Cử động này của cậu không khỏi lại để cho mọi người nói anh kiêu ngạo.
Diệp Thần vừa mới quay lại chỗ ở tại khách sạn, còn chưa quẹt thể xong đã nghe có người gõ cửa sổ của cậu!
Diệp Thần vừa mới quay lại chỗ ở tại khách sạn, còn chưa quẹt thể xong đã nghe có người gõ cửa sổ của cậu!
Diệp Thần giật mình, cậu ở là tầng 25! Ai lại ở bên ngoài gõ cửa sổ của cậu?
Chẳng lẻ là ma? Hay là người nhện?
Diệp Thần khép cửa lại, không có mở đèn! Cậu lặng lẽ đi tới cạnh cừa sổ! Vén màn cửa sổ, xuyên thấu qua khẽ hở nhìn ra bên ngoài, chỉ thấy một cô gái tóc tai bù xù moi khung cửa sổ vẫy tay với cậu!
Bên ngoài một mảnh đen nhánh, trong phòng cũng không có mở đèn, bất thình lình thấy một nữ sinh tóc tai bù xù, thật là rất dọa người!
Diệp Thần mở to mắt, chỉ thấy cô gái này lảo đảo lắc lư muốn té xuống!
Cậu vội vàng kéo cửa sổ ra nắm tay áo cô gái kia: “Cô điên rồi? Mau đi về nhà!”
Người ái mộ nhiệt tình anh đã thấy, mặc dù không ít người liều mạng, nhưng mà, leo lầu cao như vậy tới gặp anh, thật đúng là lần đầu tiên thấy.
Cô gái kia thấy anh mở cửa sổ ra liền vội vàng chui đầu vào trong. Bình thường Diệp Thần rất là cảnh giác, anh sẽ không tùy tiện để cho người khác vào phòng của mình, nhưng mà cô gái náy rất đặc biệt giống như quen biết, lập tức thò đầu nhỏ từ cửa sổ chui vào.
Lúc này, đột nhiên Diệp Thần nghe có người gõ cửa: “Thần Thần, chúng tôi là ký giả đài truyền hình Tân Ngu, được mời tới phỏng vấn.”
Đột nhiên Diệp Thần nhìn sang nữ sinh kia, bây giờ anh rất hoài nghi cô gái này.... có phải có người cố ý hãm hại cậu không?
Vừa kết thúc buổi diễn, trong phòng cậu có thêm một cô gái! Hôm nay cậu mới vừa trưởng thành, đã không kịp đợi ngủ với phụ nữ như vậy.....
Cậu không quan tâm người khác nói thế nào, nhưng mà, để cô gái kia thấy, cô ấy sẽ nhìn cậu ra sao?
Anh lựa chọn mở buổi diễn cuối cùng ở Lãnh thành, chính là hy vọng cô gái kia có thể đến nghe cậu ca hát....
Suy nghĩ thật ngây thơ, cũng không phải rất thích cô gái kia, chỉ là lúc đó cậu đã hứa hẹn, chính anh nghiêm túc dùng hết sức hoàn thành, hiện tại, có lẽ cô gái kia đã quên cậu từ sớm rồi chứ?
Bên ngoài, tiếng gõ cửa càng lúc càng nhanh. Diệp Thần nhìn cô gái kia chằm chằm, chân mày cũng nhíu chặt.
Cô gái kia cũng sợ hãi, gương mặt nhỏ xinh trắng bệch, đôi môi anh đào cũng bị cô cắn sắp chảy máu, cô nhìn ánh mắt anh chằm chằm, tỏ ra rất kích động.
Nhưng mà, đột nhiên cô tỉnh táo lại, móc một tờ giấy torng túi ra, muốn nhét vào tay Diệp Thần, nhưng lại không dám.
Trong phòng vô cùng tối, Diệp Thần cũng không biết cô muốn biểu đạt cái gì.
Nhưng mà, cậu biết rõ cô gái này đã sợ đến không biết nên nói cái gì cho phải.
Cô giùng giằng, do dự, đột nhiên không biết dũng khí cực lớn từ đâu ra, để cho cô nhanh chóng nhét tờ giấy vào trong tay anh.
Tiếng cãi vả ngoài cửa càng lúc càng lớn: “Có phải Thần Thần xảy ra chuyện gì hay không? Lâu như vậy còn không mở cửa? Xảy ra chuyện gì? NMhanh đi kêu giám đốc!”
Lúc này, có người gọi giám đốc tới đang cầm chìa khóa đi mở cửa, cô gái kia mặt đầy khủng hoảng chân cùng tay run rẩy vội vàng leo xuống bệ cửa sổ, cô lại muốn bò từ cửa sổ để trốn.
Diệp Thần ngừng thở, nhanh chóng chạy tới kéo cô: “Quá nguy hiểm! Đi từ cửa! Đừng leo cửa sổ nữa!”
Cô gái lắc đầu nhỏ giọng nói: “Như vậy sẽ làm cho mọi người hiểu lầm anh!”