Yêu Sâu Nặng: Đế Thiếu Âm Thầm Cưng Chiều Vợ

Chương 1874 : Để cho cô biết cái gì gọi là chênh lệch

Ngày đăng: 05:27 19/04/20


Nhóm dịch: Thất Liên Hoa



Mạc Khinh Hàn từ từ ngước mắt, nhìn chằm chằm vào cô nữ sinh đang nói chuyện.



Cô nữ sinh đang nói chuyện này tên là Lữ Tâm Tâm, là người không phải dạng vừa!



Ỷ vào mình dáng dấp đẹp mắt, nhà có tiền, ngày ngày chuyện chuyện phải theo ý mình.



Lúc nhà Mạc Khinh Hàn chưa xảy ra biến cố, Lữ Tâm Tâm này hàng ngày cùng cô đi dạo phố, cùng nhau đi ăn uống.



Sau khi nhà Mạc Khinh Hàn xảy ra chuyện, Lữ Tâm Tâm lập tức vạch ra giới hạn với cô, thật giống như nói chuyện với Mạc Khinh Hàn thì nhà cô ta cũng sẽ bị phá sản vậy.



Mạc Khinh Hàn rất thất vọng về cô, lộ ra vẻ buồn phiền!



Lúc này, lại nghe Lữ Tâm Tâm nói: “Thơ rất tốt, câu chuyện... Quả thật cũng không tệ... Chỉ có điều có chút ngây thơ, nếu như bút lực thành thục một chút nữa, thì tốt hơn.”



Ngây thơ? Thật nực cười!



Mạc Khinh Hàn cười một chút, không khách khí nói: “Ngây thơ sao? Tôi không cảm thấy a! Lữ Tâm Tâm, là mắt cô quá kém đấy chứ? Tôi chắc mười thiên tán văn, đứng đầu là báo thành phố. Theo như cô nói, biên tập người ta, ánh mắt cũng ngây thơ sao?”



“Đúng vậy, Lữ Tâm Tâm chính là không ăn được bồ đào liền nói bồ đào chua! Tôi thấy thiên tán văn viết rất tốt!” Một người tên là Lưu Suất Đích giúp Mạc Khinh Hàn nói chuyện.



Lữ Tâm Tâm bị nghẹn không nói ra lời.



Mạc Khinh Hàn nhìn Lưu Suất Đích cười một tiếng, vừa liếc Lữ Tâm Tâm một cái: “Lữ Tâm Tâm, cô kém cõi như vậy, tôi cùng cô nói hơn một câu, đều cảm thấy thấp kém! Nhưng là, không dám nói, lại sợ cô không nhận rõ bản thân. Làm người phải phúc hậu một chút, thấy người ta điều kiện tốt, liền cùng người ta kết thân. Thấy người ta không có tiền, lập tức trở mặt không quen. Người ta mạnh hơn cô một chút, cô lại không muốn phục! Mặc dù bản thảo của tôi được thuê, nhưng là, tôi cũng chưa nói tôi có nhiều bản lãnh, nhưng đúng là so với cô mạnh hơn một chút xíu. Còn nữa, cô nói do tôi viết ngây thơ, tôi thật muốn cùng cô làm rõ. Mười thiên tán văn, đặt bút đều rất chú trọng, ngụ ý sâu xa, làm người ta suy nghĩ sâu xa. Tôi và biên tập đều nhất trí, cũng không cảm thấy ngây thơ! Theo như cô nói, cô viết nhất định thành thục hơn tôi, nhất định so với tôi viết sâu xa hơn! Cô thành thục như vậy, sâu xa như vậy, cô có nên thi vào báo thành phố thử một chút?”



Thật biết điều! Cho là cô không ngày không đêm dốc hết sức lực viết bản thảo, sửa bản thảo, chỉ để làm chơi thôi sao?



Lữ Tâm Tâm siết chặc quả đấm, gương mặt xấu hổ đến đỏ bừng bừng.



Đột nhiên, người cùng bàn Lữ Tâm Tâm nói: “Viết thơ ai không biết nha! Lữ Tâm Tâm, cậu không phải mới vừa viết một bài thơ sao? Mau tới, cho mọi người đọc một chút.”
Lữ Tâm Tâm sắc mặt từ đỏ chuyển thành xanh mét, gân xanh trên trán đều nổi lên!



Cô giận dữ đưa tay chỉ Lục Vũ Hiên, nghiến răng nghiến lợi quát to: “Lục, Vũ, Hiên —— ai cần cậu giúp tôi sửa?”



Lữ Tâm Tâm giận dử, trán đầy gân làm cho tướng mạo thanh tú cô tỏ ra dị thường dử tợn.



Ở trước mặt bạn học mất thể diện thì thôi, đáng hận hơn chính là, để cho cô mất mặt trước người mà cô lặng lẽ thích hai năm, Lục Vũ, Hiên!



Cô đẩy Lục Vũ Hiên ra, đột nhiên lại quay đầu về phía Mạc Khinh Hàn trừng mắt: “Còn cô! Không phải sẽ viết tán văn sao? Khoe khoang cái gì chứ?”



Nói xong, nước mắt ròng rả rơi xuống, khóc thút thít trở về chỗ ngồi của mình.



Mạc Khinh Hàn này bị oan sao... Thầm nghĩ: “Liêm quan gì đến tôi? Người khoe khoan là tôi sao? Là chính cô không khoe khoang hiểu chưa? Thật là nằm yên cũng trúng đạn.”



Trong lớp yên tĩnh lạ thường, Diệp Thần đột nhiên nói: “Đến giờ học, tất cả mau mau trở về chỗ ngồi, chen hết không khí mới mẻ của tôi, tôi để yên sao?”



Những nữ sinh kia vốn là rất thích Diệp Thần, vội vàng trở về chỗ ngồi. Giống như sợ chậm một chút sẽ bị Diệp Thần ghét bỏ.



Diệp Thần liếc về phía Lữ Tâm Tâm, giọng không nhẹ nhàng nói: “Cô bạn kia, lấy quyển sổ của cô ra khỏi bàn tôi.”



Lữ Tâm Tâm khóc rất thảm, cô quay đầu trợn mắt nhìn Diệp Thần, trợn mắt nhìn Mạc Khinh Hàn. Cô cắn răng, ngồi không nhúc nhích.



Diệp Thần đưa tay nhặt lên quyển sổ ném về phía trước. “Tôi nuông chìu tật xấu của cô a!”



“Rào ——” quyển sổ của Lữ Tâm Tâm bị ném văng rải rác khắp nơi trên mặt đất.



Ngay lập tức, Lữ Tâm Tâm khóc lóc, nước mắt như tràn vỡ đê, bị Diệp Thần ném quyển sổ ngay trước mặt mọi người, so với việc bị Lục Vũ Hiên sửa thơ, càng làm cho cô cảm thấy cảm thấy nhục nhã hơn!



Diệp Thần lần này qua loa, thô bạo lại làm người khác kinh ngạc! Trong phòng học đột nhiên yên lặng, tất cả học sinh đều nhìn Diệp Thần, Mạc Khinh Hàn và Lữ Tâm Tâm.