Yêu Sâu Nặng: Đế Thiếu Âm Thầm Cưng Chiều Vợ

Chương 1893 : Đều là sữa chua gây họa

Ngày đăng: 05:28 19/04/20


Nhóm dịch: Thất Liên Hoa



“Cậu ta là Diệp Thần --------“



“Diệp Thần -----------“



Chủ nhiệm lớp vội đẩy Diệp Thần vào cầu thang.



“Em đi trước đi, nơi này để thầy xử lý.”



Sao mẹ Lữ Tâm Tâm có thể để thoát được, bà ta xông lên, muốn túm lấy cổ áo của Diệp Thần, Mạc Khinh Hàn chợt đưa tay đẩy bà ta ------- người phụ nữ chết tiệt này còn dám động vào anh Thần của cô, thật sự chán sống rồi!



Trong hành lang, càng lúc càng nhiều người tụ tập, vệ sĩ và ám vệ của Diệp Thần nhanh chóng ngăn đám người.



Cha của Lữ Tâm Tâm đã bị ngăn ở bên ngoài, hai vệ sĩ giữ chặt ông ta.



Mẹ Lữ Tâm Tâm chửi ầm lên: “Hại con gái tao còn chưa đủ mà còn muốn chạy? Bà đây muốn kiện mày! Bà đây muốn kiện chết bọn mày!”



Diệp Thần ngăn mọi người, anh ngạo nghễ đứng thẳng, lấy di động ra gọi thẳng cho luật sư: “Muốn kiện tôi, đến đây đi, tôi chơi với bà!” Điện thoại được kết nối, Diệp Thần lạnh lùng nói: “Bệnh viện Lương thành, dẫn một đoàn luật sư tới cho tôi.”



Chuyện hôm nay, không kết thúc êm đẹp được đâu!



Muốn ầm ĩ đúng không? Tôi sẽ ghi kĩ khoản nợ này!



Để xem xem ai thắng ai!



Không ra tay thì cho là quả hồng mềm đúng không?



Hôm nay, tôi sẽ cho bà biết nỗi đau khi đá trúng tấm sắt!



Xung quanh xem náo nhiệt, rất nhiều người kêu: “Diệp Thần ------- anh ấy là Diệp Thần!” Rất nhiều người chen chúc lao qua. Hành lang lập tức tắc nghẽn.



Khung cảnh hỗn loạn như chợ. Vệ sĩ của Diệp Thần trong nháy mắt bị dìm giữa đám đông.



Mẹ Lữ Tâm Tâm bị khí thế của Diệp Thần hù dọa, lập tức chuyển phương hướng, chiếc nhẫn trên tay phải bà ta cào ra máu trên mặt thầy giáo.



Tay trái túm tóc Mạc Khinh Hàn mắng: “Con nhóc đê tiện này! Con gái tao không tốt, thì mày cũng đừng mong tốt!”



Lửa giận Diệp Thần thiêu đốt, anh bỗng đưa tay vặn tay mẹ Lữ Tâm Tâm: “Bà buông tay cho tôi!”
Rất nhanh, chiếc taxi dừng trước cổng biệt thự của anh, phía sau đã không có ai đuổi theo.



Diệp Thần kéo cô về nhà, anh gọi điện cho luật sư Đổng Vĩ, hỏi bọn họ đã đến bệnh viện chưa.



Luật sư Đổng Vĩ nói: “Chút chuyện nhỏ như vậy, Thần thiếu, cậu cứ yên tâm đi. Tôi sẽ khiến bọn họ chỉ còn quần lót mà mặc.”



Mạc Khinh Hàn cướp lời: “Đến cả quần lót cũng không cần để cho bọn họ!”



Cả nhà Lữ Tâm Tâm thật cực phẩm, ban nãy thật sự đã chọc giận đến cô! Ban nãy tóc cô bị túm rớt một nhúm!



Thấy giáo của cô, còn có bạn học, còn có anh Thần, thiện lương như vậy, khi Lữ Tâm Tâm xảy ra chuyện, nghĩ ngay đến việc cứu cô ta trước! Thầy giáo cõng Lữ Tâm Tâm chạy xuống núi, Diệp Thần không để ý nguy hiểm bị lộ, đưa Lữ Tâm Tâm đến bệnh viện.



Ai có thể ngờ, lại bị đánh!



Nguyên nhân chuyện này vốn là lỗi của mình Lữ Tâm Tâm, trách ai được?



Nếu không phải Lữ Tâm Tâm xấu tính, sao lại làm ướt quần áo, quần áo không ướt thì sẽ không bị rắn cắn.



Hơn nữa, con rắn cắn cô ta không hề có độc, cô ta bị dọa ngất.



Cha mẹ Lữ Tâm Tâm, không hỏi trắng đen thế nào, đã đi đánh người! Đánh thầy giáo xong, còn bắt bọn họ bồi thường tiền cho con gái của họ, năm trăm vạn, biết đòi thật đấy!



Nghĩ hay lắm! Còn muốn hất cả bô phân lên đầu bọn họ, thật buồn nôn!



Diệp Thần híp mắt, dặn dò người bảo vệ thầy giáo và các bạn học.



Anh kéo cô đi lên tầng, lấy một cây lược gỗ chải tóc cho cô. Ánh mắt anh cực kỳ dịu dàng.



Cô không dám ngẩng đầu lên, ánh mắt của Thần ca quá nóng bỏng, khuôn mặt xinh đẹp của cô nóng bừng, nhịp tim đập cực kỳ nhanh.



Anh nhìn cô chằm chằm, hơi thở nam tính bá đạo càng lúc càng gần.



Đôi mắt đen sâu của anh nhìn môi cô chăm chú, ánh mắt khang khác.



Anh chợt dí sát vào cô, môi đặt lên môi cô. Cô bất giác co người về sau, anh lại kiềm chế gáy cô, khẽ nói: “Đừng nhúc nhích, ở đây có một giọt sữa chua.”



Nói xong, đầu lưỡi liếm một vòng trên môi cô.