Yêu Sâu Nặng: Đế Thiếu Âm Thầm Cưng Chiều Vợ

Chương 223 : Không thể thoát khỏi đau khổ của tình yêu, không thể làm gì khác hơn là thuần phục (1)

Ngày đăng: 05:04 19/04/20


Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.



Diệp Đình thận trọng ôm cô về phòng.



Cẩn thận đặt cô lên giường, xoay người vào phòng quần áo lấy đồ ngủ cho cô.



Chờ anh lấy quần áo ra, thấy Lăng Vi quấn khăn tắm, từ trong phòng tắm đi ra…



Anh cau mày: “Em đau như vậy, còn tắm nước lạnh? Đừng có chạy lung tung!” Nói xong, ôm ngang cô.



Anh nhẹ nhàng đặt cô lên giường.



Lăng Vi chịu đựng đau đớn, lau khô người, mặc quần áo tử tế, anh cầm tới máy sấy tóc sấy cho cô. Ngón tay anh luồn vào trong tóc cô, giống như cây mây và dây leo bó chặt tim anh.



Ngón tay anh rất nhẹ nhàng, Lăng Vi có cảm giác hoảng hốt.



Vừa rồi có một nháy mắt, cô cho rằng cô sẽ chết. Nếu không phải Diệp Đình tới kịp, e là cô đã bị Jack bóp chết rồi.



Xưa nay chưa từng sợ cái chết! Sợ đến mức một giây cũng không thể chờ đợi!



“Cổ cũng tím rồi!” Giọng Diệp Đình đột nhiên lạnh lẽo. Lăng Vi ngẩng đầu, chỉ thấy trong đôi mắt đen của anh tràn đầy đau lòng.



Anh nhìn chằm chằm cổ cô.



Vừa rồi Jack xuống tay mạnh, cổ cô bị siết ra vết tím.



Diệp Đình xoay người đi lấy thuốc mỡ.


Còn quản sống chết của cô làm gì?



Sắc mặt anh không tốt, hô hấp cũng trầm xuống. Anh lấy ra điện thoại vừa nhặt về, bỏ pin vào, ném qua cô.



“Em gặp nguy hiểm, người đầu tiên nghĩ tới lại không phải anh, mà là Hoa Thiếu Kiền?”



Anh nói thế, Lăng Vi càng hồ đồ… Rốt cuộc là ai tiếp điện thoại của cô?



Cô cầm điện thoại, mở máy, mở lịch sử cuộc gọi.



Không sai… Sau khi cô mở máy, đúng là Hoa Thiếu Kiền gọi lại.



Chuyện gì? Vừa rồi Hoa Thiếu Kiền nói không tiếp điện thoại của cô… Không bắt máy?



Mà Hoa Thiếu Kiền vì nghe dưới lầu có tiếng động mới chạy xuống xem.



Diệp Đình cười giễu cợt: “Anh tắt tín hiệu điện thoại của anh ta, cả đời này em cũng không gọi điện thoại cho anh ta được.”



Lăng Vi nổi vạch đen: “Anh như vậy, thiết chút nữa hại chết em, biết không?”



Diệp Đình nhìn cô: “Sao anh lại hại chết em? Em gặp nguy hiểm, là ai tìm được em, cứu em trước tiên?”



“Sao anh tìm được em? Anh tìm GPS của em? Em mở máy thì anh có thể tìm ra phải không?”



“Hừ!” Diệp Đình kiêu ngạo bĩu môi: “Bố trí thấp kém như vậy giống phong cách của anh không? Cho dù điện thoại em nát bét, chỉ cần con chip còn đó, anh có thể xác định vị trí của em. Tắt máy có tác dụng gì?”



Lăng Vi không nói…



Nhất thời không biết nên khen anh hay là nên mắng anh.



Cô quá mệt mỏi, không muốn nói chuyện: “Em buồn ngủ.”



Quay đầu, chuẩn bị ngủ.