Yêu Sâu Nặng: Đế Thiếu Âm Thầm Cưng Chiều Vợ

Chương 327 : Tiền bẩn ở đâu ra? (1)

Ngày đăng: 05:05 19/04/20


Nhóm dịch: Thất Liên Hoa



Tiền bẩn: Đề cập đến việc thu tiền bất hợp pháp như tham nhũng, hối lộ, và trộm cắp



Holt cả giận: “Bảo các người tới là muốn giải quyết vấn đề! Cãi nhau, ông kích nhau có thể giải quyết vấn đề sao?”



Lăng Vi nhìn ông ta.



Hai mắt sáng ngời nhìn thẳng vào ông ta.



Không chút nào sợ hãi!



Holt hỏi cô: “Ngày hôm qua cô bị cướp giật sao?”



“Không sai!”



“Cô cầm bản vẽ?”



“Không sai! Nhưng tôi chỉ cầm phần sau của bản thảo!”



Holt không khách khí vẫy tay: “Toàn bộ bản vẽ cô đều có, cô có cầm phần sau của bản thảo hay không căn bản là không quan trọng!”



“Tôi cảm thấy rất quan trọng!”



Lôi Dịch đột nhiên xen vào nói: “Lăng Vi, cô giải thích một chút đi, có lời gì muốn nói cứ việc nói. Chúng tôi sẽ không oan uổng cô nhưng cũng tuyệt không cho phép cô nói dối.”




A…… Lăng Vi chỉ cảm thấy buồn cười, nhướn mày nhìn Lôi Dịch, hỏi ông ta: “Khoản xe này là tôi thiết kế, đúng không?”



Lôi Dịch không nói chuyện.



Lăng Vi mắt lạnh nhìn chằm chằm ông ta.



“Có gì cô cứ việc nói thẳng!” thái độ của Holt rất ác liệt, chứng tỏ muốn phát giận.



Những người khác cũng đều phẫn nộ tột đỉnh!



Đây chính là tổn thất ảnh hưởng đến lợi ích của bọn họ, đám thành viên quản trị đều hận không thể bóp chết Lăng Vi.



Lăng Vi ngồi thẳng người, hít một hơi thật sâu.



Lại hỏi lần nữa: “Khoản xe này là tôi thiết kế, đúng hay không?”



Cô cao giọng, giọng nói tràn đầy phẫn nộ.



Hội trường vẫn không có ai nói gì.



Lăng Vi lại hỏi: “Khoản xe này là tôi thiết kế, đúng hay không?”



Lôi Dịch rốt cuộc cũng nói: “Đúng vậy!”




“Khoản xe này là dùng danh nghĩa của tôi, chiếc xe đại chúng tên là LĂNG VI2 đúng không?”



“Đúng vậy.”



“Khoản xe này ban đầu dự tính 210.000 tệ/ 1 chiếc, mỗi chiếc xe bán ra tôi được 2.100 tệ đúng không?”



“Không sai.”



Lăng Vi nghiến răng nghiến lợi trừng ông ta.



“Các vị —— mỗi một chiếc xe bán ra tôi được 2.100 tệ. Bán ra mười chiếc tôi có 21.000 tệ. Bán ra 100 chiếc tôi có 210.000 tệ. Vậy tiêu thụ được 1000 chiếc thì thế nào? 10.000 chiếc thì tôi được bao nhiêu? Dựa theo doanh số Laroe ghi lại, xe đại chúng năm trước toàn cầu bán được 400.000 chiếc! Thu về 80 tỷ, tôi có thể kiếm được bao nhiêu? 8 ngàn 400 vạn đấy.”



Cô nhìn từng người: “Tôi kiếm nhiều lấy ít, lấy bản vẽ của mình đưa cho người khác giá 4000 vạn, tôi bị ngu hay các người ngu vậy?”



“Lăng Vi, cô không cần giảo biện.” đột nhiên Rose hét lên.



Đột nhiên án mắt mọi người đều nhìn về phía cô ta.



Ánh mắt của Rose đỏ lên, vốn dĩ số tiền này cô ta có thể lấy được trong tay.



Đều do Lăng Vi đáng giận đi con đường riêng.



Rose đỏ mắt lòng nóng như lửa đốt, còn từng kích động đám người bộ phận thiết kế cùng nhau bài xích Lăng Vi. Ngày đó cô ta quay về văn phòng nói với Tony: “Công ty dự định chia tiền cho toàn bộ nhóm thiết kế, nhóm thiết kế nhiều nhân viên như vậy tuy rằng chia hết sẽ không còn bao nhiêu nhưng Lăng Vi không biết tốt xấu độc chiếm toàn bộ.”



Đám người Tony nghe xong chỉ cười quái lạ.



Còn có tên Brook râu xồm nói: “Tôi có thể giữ được nửa năm tiền thưởng đã thỏa mãn lắm rồi, không có Lăng Vi thì tiền lương chẳng có nói gì tiền thưởng… vốn dĩ cũng chẳng phải tôi thiết kế, chẳng cho tôi cũng chẳng sao.”



Càng đáng giận chính là Tony âm dương quái khí đâm cô ta một câu: “Cô nghĩ nhiều như vậy nhiều có mệt hay không? Lấy không nửa năm tiền thưởng, còn không khấu tiền lương, cô còn muốn tham công? Nhanh về nhà tắm rửa ngủ đi…… Xem cô chó cùng rứt giậu tôi đều mệt đến phát hoảng.”



Xúi giục ly gián không thành, ngược lại bị người khác cười nhạo!