Yêu Sâu Nặng: Đế Thiếu Âm Thầm Cưng Chiều Vợ

Chương 389 : Vì sao hát lại lạc điệu? (1)

Ngày đăng: 05:06 19/04/20


Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.



“Thế sao? Không nhìn thấy sao? Anh đọc cho em, hử?” Anh cầm tờ giấy lên, giơ giơ trước mặt cô, cười trầm thấp.



“A…”



Lăng Vi giơ tay bắt lấy tay anh, đúng là mất thể hiện quá đi! Không nghĩ tới anh sẽ nhìn thấy… Vốn dĩ cô giấu nó trong túi quần rồi, nhưng quên mất không lấy ra. Lúc dì giúp việc mang đồ đi giặt, liền phát hiện tờ giấy chưa bị vứt đi này… lại còn đưa đến cho Diệp Đình…



Anh chàng Diệp Đình này chiếm được tiện nghi mà còn khoe mẽ, không biết xáu hổ giễu võ dương oai trước mặt cô!



Diệp Đình dùng một tay bắt lấy đôi tay đang quơ loạn của cô, một tay khác thì chỉ vào chữ trên tờ giấy, nói: “Nào, để anh đọc một chút, xem trên này viết cái gì?” Tay phải của anh chỉ vào hai chữ “Lăng Vi”, hỏi cô: “Hai chữ này đọc thế nào?”



Lăng Vi quẫn đến mức cả khuôn mặt đỏ bừng, anh xiết chặt lấy tay cô: “Nhanh như vậy mà đã không nhận ra? Để cho chồng em dạy em biết chữ, hửm?”



Lăng Vi muốn che mặt, nhưng tay đang bị anh nắm lấy, cô quay mặt đi, giấu vào trong hõm vai anh.




Lăng Vi cắn nôi, nhỏ giọng “ừm” một tiếng, giờ phút này cô đang cười thật lòng…



Điều thứ năm theo đuổi vợ…



Lúc vợ cảm thấy khổ sở, hãy cho cô ấy ăn đồ ngào.



Cô ăn no rồi, vỗ vỗ vào cái bụng tròn vo: “Đi thôi —— chị đây đã có sức chiến đấu!”



Diệp Đình nhìn chằm chằm cái bàn đầy thức ăn, hơi nhíu mày: “Ăn có một tí như vậy?” Anh lại xiên thêm một miếng dưa hấu, đút vào miệng cô: “Ăn thêm chút nữa đi… Ăn nhiều chút, mập thêm tí mới xinh.”



Lăng Vi trề môi, trợn trắng mắt, người ta đều ghét bỏ vợ mình dáng dấp quá mập, còn anh thì lại liều mạng đút cho cô thành một ‘con heo mập’. Sau khi ở bên anh, cô đã tăng đến mười cân thịt lận! Ngày nào cũng hải sâm, tổ yến cái gì gì, sắp sửa toàn mỡ với mỡ hết rồi.



Diệp Đình đút từng miếng từng miếng dưa hấu và bánh ngọt cho cô, giống hệt như đang đút cho mèo nhỏ nhà mình ăn vậy. Dáng vẻ nhỏ bé kia của cô vô cùng dễ cưng.



Đột nhiên, anh nhìn sang cô, nói vô cùng nghiêm túc: “Vi Vi, em… vẫn còn chưa nói yêu anh bao giờ, anh muốn nghe.”



Lăng Vi ăn no liền cảm thấy mệt mỏi rã rời, vẫn đang mơ mơ màng màng ăn tiếp, không nghĩ tới suy nghĩ của anh đột nhiên nhảy tần số nhanh như vậy. Cô nuốt nước miếng, ngẩng đầu nhìn anh, cố gắng khiến tinh thần mình tập trung, anh cũng không ép cô nói ngay, ngón tay khẽ điểm vào đôi môi phấn nhuận của cô: “Cũng có thể dùng hành động để bày tỏ.”