Yêu Sâu Nặng: Đế Thiếu Âm Thầm Cưng Chiều Vợ

Chương 545 : Không biết chân tướng chính là một loại hạnh phúc (1)

Ngày đăng: 05:08 19/04/20


Nhóm dịch: Thất Liên Hoa



Trong lòng Hứa Tử Huân ‘ba ba’ vỡ vụn.



Nhưng cuối cùng cũng loại bỏ được nghi ngờ.



Anh ta nói: “Em thật sự thích anh ta sao?”



“Đúng vậy, rất thích… không nhìn thấy sẽ nhớ anh ấy. Liền chính là như vậy, một ngày anh ấy không gọi điện thoại đến, tôi sẽ lo sợ anh ấy xảy ra chuyện. Tôi cũng sẽ sợ anh ấy không thích tôi, còn thường xuyên xuất hiện trước mặt anh ấy, cố ý chiếm lấy sự chú ý của anh ấy. Có lúc sẽ tranh cãi vô lý, chỉ sợ anh ấy không nhìn thấy tôi, không đặt tôi ở trong lòng.”



Hứa Tử Huân gật đầu: “Anh biết, thì ra phụ nữ chính là phụ nữ, cho dù mạnh mẽ như thế nào đi nữa, ở trước mặt người đàn ông mình thích đều là một cô gái nhỏ, cũng có thể nhu tình như vậy… Anh chính là chưa tìm được người như vậy thuộc về anh… anh hiểu.”



Lăng Vi nhìn anh ta, không nói nữa.



Anh ta giơ tay lên lau nước mặt, đột nhiên cười: “Anh chúc phúc cho hai người. Phải thật quý trọng, gặp được người mình thích mà cũng thích mình thật không dễ dàng.”



Vừa nói, nước mắt lại chảy ra.



Lăng Vi giơ tay lên lau nước mắt cho anh ta: “Cám ơn anh cùng em trải qua một năm gian nan nhất kia.”



Hứa Tử Huân bắt lấy tay cô, che lên khuôn mặt tràn đầy nước mắt của anh ta.



Anh ta nhẹ nhàng hôn tay cô: “Cám ơn em nguyện ý đến gặp anh, anh yêu em như vậy, anh không hối hận. Cả đời không hối hận.”



Lăng Vi rút tay về, cắn môi nói: “Sau này anh hãy sống thật tôi, tôi sẽ bảo Diệp Đình rút đơn kiện. Đừng ngu ngốc nữa, anh vẫn ưu tú như vậy, không nên vì người con gái không thuộc về anh mà phá hủy cả cuộc đời.”



Hứa Tử Huân lắc đầu: “Anh muốn ở trong đó thanh tỉnh đầu óc một chút. Em không cần cầu xin giúp anh. Em có lòng này, anh thỏa mãn.”
Hứa Tử Huân lắc đầu: “Anh muốn ở trong đó thanh tỉnh đầu óc một chút. Em không cần cầu xin giúp anh. Em có lòng này, anh thỏa mãn.”



Trên đường về nhà Lăng Vi lo lắng… Cô không muốn để cho Hứa Tử Huân ngồi tù. Anh ta cùng với Sở Minh Y và Chu Chỉ Vân không giống nhau. Anh ta chính là vì yêu, còn hai người kia là vì hận.



Nhưng là, để Diệp Đình rút đợn kiện, lại cảm thấy rất có lỗi với Diệp Đình…



Thật khó chịu, phải làm sao?



Lời này, cô không nói được!



Cô ngồi ở trong xe, cả người giống như lên cơn sốt vậy. Quá đau khổ.



Trở lại biệt thự, cô đi đến cửa thư phòng của Diệp Đình, cô do dự không dám gõ cửa.



Đi đi lại lại trước cửa thư phòng, trong lòng loạn thành một đoàn.



Cô ngồi xổm xuống, khuôn mặt chôn trong lòng bàn tay, không dám đối mặt với Diệp Đình.



Đột nhiên điện thoại di động reo lên.



Lăng Vi vội vàng nhận điện thoại, nghe thấy trong điện thoại truyền đến tiếng khóc: “Diệp phu nhân, cám ơn cô! Cám ơn Diệp tiên sinh rút đơn kiện! Tôi thay mặt Tử Huân cám ơn cô!”



Lăng Vi ngớ ra, chỉ thấy cửa thư phòng mở ra…



Cô ngước đầu, chỉ thấy Diệp Đình đứng trong cửa, anh ta mặc áo sơ mi trắng quần tây màu đen, đôi chân thon dài đi đến bên cạnh cô. Rũ mắt xuống nhìn thẳng vào cô.




Trong mắt Lăng Vi đều là nồng nhiệt! Anh anh tuấn kiên cường! Phong thần tài giỏi, ánh mắt của anh sáng tỏ, phong thái hiên ngang!



Cô ngồi đó không lên tiếng, đột nhiên anh ta cười.



Tròng mắt đen thẫm nhìn chằm chằm vào cô, tựa hồ biết rõ tất cả!



Trong nội tâm Lăng Vi nóng như lửa! Không nhịn được nhảy lên, vọt vào trọng ngực anh ta: “Chồng… tại sao anh lại tốt như vậy…”



Bất kể chuyện gì đều lo nghĩ thay cô. Anh ta biết cô mềm lòng, sau khi gặp Hứa Tử Huân sẽ nhất định nói giúp anh ta.



Anh ta sợ cô khó xử!



Lại rút đơn kiện.



Cô chu mỏ: “Chồng, tại sao anh đối tốt với em như vậy… cảm giác thật có lỗi với anh!”



“Ngốc, anh không đối tốt với em thì đối tốt với anh? Cảm thấy có lỗi với anh không bằng thực tế một chút…”



Anh ta còn chưa nói hết, cô liền bưng mặt anh ta, nhiệt tình dính vào. Cô cắn môi của anh ta, động tình hôn.



Cô mặt đỏ chân run, hô hấp càng lúc càng nhanh.



Tay nhỏ bé của cô kéo vạt áo của anh ta đi lên, tiếp đó, giống như con cá nhỏ từ dưới áo của anh ta mò vào bên trọng, Diệp Đình đột nhiên cứng đờ.



Hô hấp của anh ta loạn lên, giơ tay gõ lên cửa hai cái: “Nhìn nghiềm sao? Còn không đi?”



“A…” động tác của Lăng Vi ngừng lại, đờ đẫn nhìn vào trong cửa.



Ông trời ơi!!!



Bên trong lại có nhiều người như vậy! Tên bại hoại này! Trong thư phòng có nhiều người như vậy, anh ta vẫn còn muốn cô thực tế.



Trong nháy mắt Lăng Vi vùi mặt vào trong ngực anh ta. Tiếp đó, chỉ thấy Chu luật sự, Lôi Tuấn, Lôi Đình… còn có hai người cô không biết từ bên trong đi ra…