Yêu Sâu Nặng: Đế Thiếu Âm Thầm Cưng Chiều Vợ

Chương 613 : Có một loại tiếc nuối gọi là vuột mất (1)

Ngày đăng: 05:09 19/04/20


Nhóm dịch: Thất Liên Hoa



Giang Quân nhìn cô ta, cô gái này buộc tóc đuôi ngựa, giống như sinh viên.



Giang Quân gật đầu, cô gái kia liền mặt đầy say mê nói: “Tôi cũng rất thích quyển manga này.”



“Ừ, cô ấy vẽ rất đẹp.”



Giang Quân mở manga ra, trong lòng đau đớn. Lại nghe nữ sinh kia nói: “Tình tiết câu chuyện manga này rất đặc biệt, không chỉ có nam nữ chính có mị lực, ngay cả tính cách vai phụ cũng cực kỳ nổi bật.”



Giang Quân cười khổ nói: “Thật ra… lúc đầu nam chính không phải như vậy.”



“Hả?” Nữ sinh kia sửng sốt.



Lúc này, mấy sinh viên ngồi quanh Giang Quân rốt rít quay đầu nhìn anh ta.



Giang Quân nhìn nam thứ manga nói: “Người nam thứ này, thật ra… dự tính ban đầu mới là nam chính.”



“Hả? Sao anh lại nói vậy?”



“Anh nói cảnh sát kiên cường lạnh lùng đó sao?”



Giang Quân gật đầu, anh ta cũng không biết tại sao muốn nói với bọn họ những lời này, anh ta chỉ muốn tìm người trò chuyện.



Trong túi áo anh ta có một bức thư Tiểu Vi viết cho anh ta, cô viết… nam chính trong truyện mới của cô là hình tượng anh cảnh sát cao lớn đẹp trai, lạnh lùng cơ trí kiên cường.



Bức thư này Tiểu Vi viết cho anh ta hơn ba tháng trước, nhưng khi đó anh ta xin điều đến thành phố Giang, kỳ nghỉ tháng 11 tuần trước về nhà mới nhìn thấy…



Cho nên, anh ta bỏ lỡ bức thư này.
Cho nên, anh ta bỏ lỡ bức thư này.



Tim Giang Quân giống như bị người khác đào lên, lại bị ném vào tuyết lạnh lẽo, mặc cho gió rét thổi qua.



Anh ta vuốt ngực, chỉ cảm thấy tim giống như bị gió rét cắt ra, rất đau rất đau.



Thật ra… anh ta đã từng là nam chính trong sinh mạng của cô…



Nhưng sau đó… biến thành người khác…



Giang Quân hít một hơi thật sâu, cảm giác hít thở không thông khiến anh ta vô cùng khó chịu.



“Tiên sinh, sao anh biết vai nam chính dự tính ban đầu là vị cảnh sát kia chứ?”



Giang Quân lãnh đạm nói: “Tôi đoán…”



“A! Làm tôi giật cả mình! Tôi vẫn thích Dạ Hành bây giờ hơn, hy vọng anh ấy và nữ chính có thể ở bên nhau.”



“Dạ Hành rất tốt rồi! Nhưng tôi cũng rất thích chú cảnh sát ấm áp nha!”



“Đúng! Tôi cũng thích chú cảnh sát, hy vọng anh ấy có thể buông bỏ chấp niệm với nữ chính, tìm được tình yêu thuộc về anh ấy.”



Tim Giang Quân đau như sắp nứt ra.



Cô gái ngồi cạnh anh ta phiền muộn nói: “Trong manga có một cảnh tượng tôi thích vô cùng. Khi chú cảnh sát nhìn thấy Dạ Hành và nữ chính ở bên nhau, anh ấy đứng trong bóng tối đau lòng đến mức hít thở khó khăn.”



“Oh —— Tôi nhớ đoạn đó! Tôi cũng thích đoạn đó vô cùng!”




Mấy sinh viên líu ríu nói xong, thấy vị tiên sinh này cúi đầu nhìn chằm chằm cảnh tượng bọn họ đang thảo luận. Ngón tay anh vuốt lời bộc bạch bọn họ thích nhất: “Thì ra… cõi đời này, có một loại tiếc nuối gọi là vuột mất…”



Hốc mắt Giang Quân chợt đỏ.



Anh ta cầm manga xuống xe, mấy sinh viên kia cũng xuống trạm này, bọn họ thấy tâm tình anh ta không tốt, giống như có khối đá rất lớn đè anh ta, liền mời anh ta cùng đi dạo sân trường.







Trong phòng bệnh, sau khi Giang Quân đi ra ngoài, tâm tình Lăng Vi phức tạp nhìn Diệp Đình.



Anh không nói gì.



Ôn nhu đưa tay vuốt gò má cô.



“Nghỉ ngơi cho khỏe, đừng nghĩ nhiều.”



Lăng Vi quả thực quá đau đầu, căn bản không có dư sức lực suy nghĩ.



Cô gật đầu, nhắm mắt ngủ tiếp. Ngủ đến năm giờ chiều, cô nhận được một tin nhắn.



Mở ra xem, là Giang Quân gửi tới, anh ta nói: “Tiểu Vi, vui mừng thay anh trai đi! Anh tìm được cô gái khiến anh muốn bảo vệ cả đời rồi!”



Sau đó, anh ta gửi một tấm hình…



Trong sân trường đại học, dưới bóng cây, một cô gái thanh tú tóc dài phất phớ mặc đồ trắng ngồi trên ghế dài, cô ta đang cúi đầu đọc sách, nắng chiều xuyên qua lá cây tổn lên khuôn mặt kiều diễm của cô ta.



Mắt Lăng Vi sáng lên, quả nhiên khí chất xuất trần!



Mắt anh Quân thật tốt nha.



Tim cô rộn lên, cả người nóng lên, anh Quân tìm được người trong lòng để nói yêu đương, cô còn vui mừng hơn chính cô nói yêu đương.



Lập tức trả lời: “Được! Em chờ tin tốt của anh! Cố gắng lên!”



Giang Quân trả lời: “OK!”