Yêu Sâu Nặng: Đế Thiếu Âm Thầm Cưng Chiều Vợ
Chương 628 : Cười đến không thể ngừng được —— (2)
Ngày đăng: 05:10 19/04/20
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Mặc dù dáng dấp trông như mỹ nữ, thế nhưng cánh tay, đôi chân kia, tuyệt đối chính là của một hán tử mà!
Lôi Tuấn giơ tay, lại xốc Giang Tử Thành lên, tức giận mắng mỏ: “Lắm chiêu cua gái phết nhỉ! Xa thế này, hơn một nghìn km, vậy mà anh cũng chạy nghìn dặm đến cơ à! Lại còn đặc biệt gớm, ăn bữa này, nghĩ đến bữa sau? Suy nghĩ của anh hay thật đấy!”
Hạ Tiểu Hi sợ đến choáng váng: “Cô làm gì? Tại sao cô lại đánh người? Mau buông anh ấy ra!” Cô vừa nói vừa run run, cho tới giờ cô cũng chưa từng trải qua chuyện này kinh tâm động phách như vậy.
Trong nháy mắt lửa giận của Lôi Tuấn lại cháy phừng: “Em có mù không hả? Tìm ra cái dạng đàn ông gì thế này? Một gã ngựa giống như vậy, mà còn định đứng về phía anh ta?” Lôi Tuấn giận đến mức phát điên, lý trí quý quái gì đều cút hết đi, anh nhấc chân đạp thẳng vào người Giang Tử Thành: “Ông đây đánh anh vẫn còn là nhẹ đấy!”
Lúc này, Giang Tử Thành đột nhien bò dậy, lăn một vòng về phía sau. Anh ta bưng lấy lỗ mũi toàn máu là máu, chỉ thẳng vào Lôi Tuấn mà chất vấn: “Này cô kia, sao lại không có tố chất gì như vậy hả? Tôi thực sự không hề quen biết cô! Cô đừng có mà hủy hết mặt mũi của tôi trước bạn tôi!”
“Tôi chê anh, chê cái ông nội nhà anh ấy!” Lôi Tuấn lại vặn vặn tay, theo ánh mắt của anh, lại ‘bing’ một tiếng nữa: “Ông đây không đủ tố chất, còn hơn cái loại súc sinh đi lừa gạt cô gái nhỏ nhà người ta như anh gấp trăm gấp vạn lần!”
“Cộp!” Lại thêm một đá. Trong nháy mắt Giang Tử Thành lại ngã ngửa ra đằng sau.
Hạ Tiểu Hi còn không biết anh là Lôi Tuấn, tức giận chỉ trích: “Cô làm gì mà đánh người thế hả? Mọi người đều nói không quen biết cô rồi, tại sao cô vẫn còn đánh anh ấy?”
Hạ Tiểu Hi còn không biết anh là Lôi Tuấn, tức giận chỉ trích: “Cô làm gì mà đánh người thế hả? Mọi người đều nói không quen biết cô rồi, tại sao cô vẫn còn đánh anh ấy?”
Lôi Tuấn đột nhiên cười xấu xa một tiếng, cố ý vặn eo: “Bà đây là người thứu 3681 mà anh ta cua! Sao, cô muốn làm số 3682 hả?”
Hạ Tiểu Hi tức đến bối rối, mặt đỏ giống như ăn phải hạt tiêu.
“Người ta cũng đã nói là không quen biết cô rồi! Cô đang nhận nhầm người đó biết không hả, vậy mà còn chối cãi vô lý.” Hạ Tiểu Hi tức giận lôi di động ra: “Đánh đi, đánh thêm, là tôi báo cảnh sát!”
Lôi Tuấn cười lạnh một tiếng: “Ông đây không chỉ muốn đánh anh ta,” lại đột ngột nhấc chân, đạp thẳng vào người Giang Tử Thành: “Mà đặc biệt, còn muốn tiễn anh ta, ra ngoài ngàn dặm ——”, đá thẳng một cước ngang hông Giang Tử Thành, trực tiếp đạp gã ta bay ra xa một thước.
Hạ Tiểu Hi xông lên níu lấy quần áo anh: “Cái cô này, đã xảy ra chuyện gì thế hả? Mọi người đều đã nói là không quen biết cô rồi. Cô có bệnh tâm thần đúng không?”
Lôi Tuấn bị cô níu lấy, giận đến mức muốn quất chết cô, cái cô gái mù này! Đã nói thẳng đến vạy rồi, vậy mà vẫn còn muốn ra mặt thay thằng súc sinh kia?
Lôi Tuấn gạt tay cô ra: “Cô thích thì cô cứ để người ta chơi, hừ, để cho người ta chơi! Ông đây không quan tâm cô nữa!”
Vừa nói, cổ tay lại dùng thêm chút sức, dỡ tay Hạ Tiểu Hi ra.
“Á ——” Hạ Tiểu Hi kêu thét một tiếng, đột nhiên cảm giác trán lành lạnh, giơ tay lên sờ một cái… một miếng cao su silic mềm mềm màu hồng phấn dính sát trên mặt cô, cô gỡ xuống, còn chưa kịp nhìn rõ nó là thứ gì, mà đã nghe thấy mọi người trong phòng ăn sợ hãi kêu lên: “Má ơi! Đó là thứ đồ chơi gì thế?”
Phụt —— bộ ngực giả của Lôi Tuấn… năm tầng luôn đó, cả một tảng theo một cú hất bay đi, có cần phải đẹp như vậy hay không?
“Ha ha ha ha ha——” trong phòng ăn bùng nổ toàn tiếng cười ầm trời! Lăng Vi không nhịn được, che miệng cười như điên.
Lễ tiết bị bể tan tành hết rồi.
Lôi Tuấn bi kịch… thứ đồ này… vừa nãy lúc Hạ Tiểu Hi níu lấy quần áo anh, anh vừa cầm tay hất tay cô, đúng lúc Hạ Tiểu Hi lôi luôn cả miếng dán ngực đó ra… Ngực anh bằng phẳng, vốn dĩ không thể giữ chặt được thứ đồ kia, chắc chắc chỉ hơi sơ sẩy cũng có thể để nó bị rơi ra!
Càng bi kịch hơn, thứ đó lại dính luôn trên đầu Hạ Tiểu Hi.
Cmn… người trong phòng ăn này thì thấy vui rồi! Một người thì cũng thôi đi, đằng này lại toàn bộ, thật muốn quỳ luôn, đã thế còn lấy điện thoại di động ra chụp.
Lôi Đình đứng ở một góc cười đến không thể ngừng được ——
Cô đã nói rồi mà,gắn hai tầng là được rồi! Vậy mà anh trai cô cứ thích phải lớn cơ —— nhìn đi nhìn đi, xảy ra chuyện rồi kìa? Xảy ra chuyện rồi thì cũng đừng có mà đến tìm cô giải quyết…