Yêu Sâu Nặng: Đế Thiếu Âm Thầm Cưng Chiều Vợ
Chương 635 : Đã nhìn thấy trong ba chàng lính ngự lâm nhiều rồi? (1)
Ngày đăng: 05:10 19/04/20
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Lôi Tuấn hơi vui vẻ, hơi kích động.
Hạ Tiểu Hi lại tin tưởng lời của anh ta!
Là do cô ấy đã sớm nhìn thấy rõ bản chất của người đàn ông kia? Hay là lựa chọn tin tưởng lời của anh ta vô điều kiện? Dù sao công nghệ photoshop bây giờ rất hiện đại... Muốn ghép ảnh của ai, mấy phút là có thể làm xong.
Thấy cô ấy đột nhiên tin tưởng mình, Lôi Tuấn lại cảm thấy hơi không biết phải làm sao.
Đôi mắt đen của anh ta lóe sáng, nhìn thẳng vào đôi mắt của Hạ Tiểu Hi, hỏi: “Cô không nghi ngờ tôi photoshop hình của anh ta? Phỉ báng anh ta?”
Hạ Tiểu Hi đặc biệt bình tĩnh lắc đầu: “Anh sẽ không lừa gạt tôi. Tôi biết.” Cô ấy cúi đầu xuống, Lôi Tuấn không nhìn thấy rõ biểu tình của cô ấy, nhưng anh ta đột nhiên cảm giác lồng ngực trướng nóng! Giống như máu trong cả người như đang sôi trào lên vậy!
Anh ta che ngực, cảm giác được tốc độ nhịp tim của mình đập vô cùng nhanh: “Thình thịch thình thịnh” giống như động cơ xe phân khối lớn! Bởi vì chênh lệch chiều cao, anh ta phải cúi người xuống, lúc này, gương mặt của anh ta kề rất gần cô ấy, anh ta cũng có thể cảm giác hơi thở cực kỳ nóng bỏng đang phả lên mặt cô ấy. Anh ta nhìn chằm chằm vào khuôn mặt nhỏ của cô ấy, cảm thấy ngọn lửa trong đôi mắt mình đang bùng cháy dữ dội có thể thiêu đốt bất cứ thứ gì. Tại sao lại có loại cảm giác này?
Anh ta buông cô ra, rời khỏi bệnh viện.
Trái tim của Hạ Tiểu Hi nhảy “Bịch bịch bịch” lên, giống như đang đánh trống liên hồi.
Ngay cả chân cũng đang run rẩy, rồi cô vô lực trượt ngồi xuống dưới đất men theo vách tường.
Cô ấy run rẩy giơ tay lên che mặt, sao mặt mình lại nóng vậy? Vừa rồi lúc Lôi Tuấn đột nhiên sát gần lại cô, nhìn chằm chằm vào miệng của cô, cô cảm giác như mình sắp bị đốt cháy.
Loại cảm giác đó... Ai nha, thật là ngượng ngùng! Cô ấy không muốn phản kháng, không muốn giãy giụa, lại không biết xấu hổ hy vọng anh ta dựa sát vào.
Má ơi! Cô ấy điên rồi sao?
Hạ Tiểu Hi hoảng hốt trở về phòng bệnh.
Giang Tử Thành kinh ngạc nhìn chằm chằm vào cô ấy: “ Tiểu Hi, sao mặt của em đỏ vậy? Không phải em nói... Đi mua đồ ăn cho tôi sao?” Sao trong tay trống không vậy? Em lại còn hoảng hoảng hốt hốt nữa chứ?
Hạ Tiểu Hi cả kinh: “À! Tôi quên mất! Xin lỗi xin lỗi... tôi lập tức đi mua ngay đây.”
Cô “bịch bịch bịch” chạy ra ngoài.