Yêu Sâu Nặng: Đế Thiếu Âm Thầm Cưng Chiều Vợ

Chương 71 : Vô cùng phúc hắc (1)

Ngày đăng: 05:02 19/04/20


Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.



Sáng hôm sau Diệp Đình từ trong phòng Lăng Vi ra ngoài.



“Chào buổi sáng, tiên sinh.”



Đám người hầu nhìn thấy tiên sinh nhà mình từ trong phòng Lăng tiểu thư đi ra…



Đoàn người trong lòng hiểu nhưng không nói.



Quản gia Vương thầm nghĩ, từ khi Lăng tiểu thư vào ở, tiên sinh nhà ông thường về nhà cười nhiều hơn cả trước kia.



Trước kia tiên sinh là ngời có tính thích sạch sẽ, vậy mà còn vừa kéo vừa ôm Lăng tiểu thư… còn ngủ chỗ Lăng tiểu thư, chẳng lẽ… vận mệnh của cậu ấy tới rồi sao?



Quản gia Vương mỉm cười vui mừng, hai hôm nay tiên sinh nhà ông đều rạng rõ, hăng hái hơn.



Tâm tình của tiên sinh mà tốt thì nhìn cái gì cũng thuận mắt.



Đám người hầu làm việc cũng thoải mái hơ. Tiểu thư Lăng Vi là người tính cách hiền hòa, rộng lượng, là cô gái tốt.



Hai hôm nay, không khí trong căn biệt thự cực kì tốt.



Quản gia Vương làm việc ở chỗ này nhiều năm, nhưng là lần đầu tiên thấy tiên sinh nhà ông mang phụ nữ vào ở.



Haha, vì phúc lợi của tất cả người làm trong biệt thự…


Lăng Vi ngồi ngây ngốc trong phòng vẽ hơn 9h mới ra ngoài.



Thầm nghĩ 9h rồi chắc người một ngày kiếm bạc tỷ như Diệp Boss chắc là đi làm rồi đúng không?



Về phòng tìm kiếm, quả nhiên không thấy ai.



Nhưng quần áo của cô đã khô, tiểu Khiết đã xếp gọn giúp cô rồi.



Cô lấyaáo T shirt và quần 7cm ra thay.



Đánh răng, rửa mặt lại buộc tóc đuôi ngựa.



Xử lý xong hành lý đặt trong phòng ngủ, cô định để người ta đưa cô về trường, cô đã ở đây ba ngày, dù ở trường có nguy hiểm cô cũng không muốn ở lại đây.



Từ trên lầu đi xuống.



Nhìn thấy Diệp Đình đang cầm báo ngồi trước bàn ăn lớn.



Anh nhàn nhã uống sữa, phía sau trai gái đứng một đoàn.



“Chào buổi sáng mỹ nhân.” Diệp Đình nhìn tờ báo mở miệng chào hỏi cô.



Lăng Vi nhìn anh như nhìn quái vật.



Phát bệnh rồi hả? Đây là...



Anh ngước mắt nhìn cô, buông tờ báo xuống lại cầm mấy tờ giấy đưa cho cô: “Ba ngày ước hẹn đã tới, chúng ta tính toán sổ sách đi.”



“Tính toán sổ sách?” Lăng Vi nghi hoặc.



Anh gật đầu: “Ăn của tôi, ở của tôi, trả tiền nhà tiền ăn đi.”



“...” Lời này sao quen tai như vậy?