Yêu Sâu Nặng: Đế Thiếu Âm Thầm Cưng Chiều Vợ
Chương 928 : Sinh tử tương niệm (2)
Ngày đăng: 05:14 19/04/20
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Trong lòng nói một câu, tốt nhất nổ chết đi cho các người tìm, tìm cái rắm ấy.
Lúc này Lôi Đình đi tới cạnh Trần Thương, không hề khách khí hỏi: “Ông, anh tôi mang quà đi thăm ngài, vì sao ông cứ đóng cửa không gặp?”
Trần Thương trừng cô: “Vì sao tôi phải gặp cậu ta? Cậu ta là ai chứ? Tôi biết cậu ta là ai sao?”
Lôi Đình nổi giận: “Trần Tư Uyển là con gái của ngài đúng không? Dì ấy làm phóng viên chiến địa, là tôi và chồng tôi cứu dì ấy đấy. Trời ạ… đây là tin vật dì ấy để lại cho tôi.” Lôi Đình cởi vòng cổ Trần Tư Uyển để lại cho cô đưa cho Trần lão gia tử.
Trần lão gia tử ghét bỏ nhìn cô một cái.
Lôi Đình cả giận: “Lão tiên sinh, ngài thật làm người ta thất vọng quá. Chúng ta học tiểu học đã biết tích thủy chi ân, dũng tuyền tương báo. Tôi chính là ân nhân cứu mạng của con gái ngài, Nếu ngài không cho chúng tôi vào cửa có phải còn không bằng học sinh tiểu học hay không?”
Lôi Đình cả giận: “Lão tiên sinh, ngài thật làm người ta thất vọng quá. Chúng ta học tiểu học đã biết tích thủy chi ân, dũng tuyền tương báo. Tôi chính là ân nhân cứu mạng của con gái ngài, Nếu ngài không cho chúng tôi vào cửa có phải còn không bằng học sinh tiểu học hay không?”
Gương mặt già của Trần Thương lạnh lùng hừ: “Các người cứu Trần Tư Uyển liên quan gì tới tôi? Tôi đã đoạn tuyệt quan hệ cha con với nó, mười mấy năm không về nhà, tôi còn cần đứa con gái này làm gì?”
Nói xong, đôi mắt vẩn đục trừng Lôi Đình hỏi: “Học sinh tiểu học còn biết: Phụ mẫu tại, bất viễndu;du tấthữuphương, biết là ý gì không? Chính là nói con cái phải ở bên cạnh phụng dưỡng cha mẹ, nếu phải đi xa cũng phải để cha mẹ biết mình đi đâu, có hiểu không?”
Trần Thương tức giận tím cả mặt, từng câu từng chữ dạy dỗ Lôi Đình: “Nói đến đó nói với tôi sao? Nó bảo đi là đi, có đặt người ba này ở trong lòng sao? Nó tổn thương trong tình cảm, nói rời nhà đi liền đi luôn, nói đi tiền tuyến thì đi tiền tuyến, có biết ba mẹ nó đau lòng thế nào không? Nhớ thế nào không? Các người cứu nó ở chiến trường sao? Đúng là mù mắt, sao không để nó chết luôn đi, đời này của ông đây chẳng thèm nhìn nó, không muốn nghe thấy tên nó.”
Lôi Đình chấn trụ……
Đây là điều bất đắc dĩ cùng thống khổ của người làm ba……
Bọn họ thật sự không đạo lý chỉ trích một ông cụ thương con gái cũng bị con gái vứt bỏ mười mấy năm.
Đột nhiên Lăng Vi cầm tay Trần Thương: “Bác Trần, dì Uyển vẫn rất thương ngài, năm đó bà giận dỗi rời đi làm phóng viên chiến địa là xúc động nhất thời, nhưng mà… sau này vẫn muốn quay về, chỉ là… bà làm sao có mặt mũi mà về? Nếu là cáu, cháu cũng không dám đối mặt với ngài đâu.”
Trần Thương đột nhiên nhíu mày, rõ ràng có chút động dung.
Lăng Vi cầm vòng cổ trong tay Lôi Đình, vuốt ve vòng cổ từ từ nói: “Nếu cháu đoán không sai… nhất định chiếc vòng này là ngài tặng dì ấy, ngài biết nơi đó hàng năm chiến loạn… nơi đó muốn giữ gìn kỉ vật là khó khăn cỡ nào. Nói không chừng, dì ấy ở trên chiến trường, muốn đoạt lại vòng cổ cũng sẽ nguy hiểm đến tính mạng! Ngài xem, chiếc vòng cổ này …… Nơi này, đã xiêu xiêu vẹo vẹo, chứng minh tình huống lúc đó nhất định khẩn cấp. Cháu tin tưởng dì Uyển nhất định rất nhớ ngài, nếu không, sao dì ấy luôn giữ chiếc vòng cổ ngài tặng dì ấy?”
Hốc mắt Trần Thương đột nhiên đau đớn!
Đôi mắt hoen mờ đột nhiên không nhịn được muốn rơi lệ.
Ở cách xa tiền tuyến đột nhiên Trần Tư Uyển nhận được một cuộc điện thoại……