Yêu Sâu Nặng: Đế Thiếu Âm Thầm Cưng Chiều Vợ

Chương 930 : Dùng tính mạng để đổi (2)

Ngày đăng: 05:14 19/04/20


Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.



Diệp Đình vội nói: “Ba dì đang ở cùng vợ cháu, dì gọi điện thoại vợ cháu là có thể liên lạc với Trần lão tiên sinh.” Sau đó, Diệp Đình đọc một dãy số điện thoại.



Trần Tư Uyển ghi nhớ, lập tức gọi đi. Liên lạc với Lăng Vi, bà nói thân phận mình, hy vọng ba Trần Thương nghe điện thoại.



Lăng Vi cười nói: “Ông nội Trần còn tức giận, phùng mang trợn mắt, ông ấy không chịu nghe điện thoại của dì.”



Trần Tư Uyển thở dài: “Tiểu Vi, cháu khuyên ông ấy giúp dì, dì có chuyện rất quan trọng muốn hỏi ông ấy. Dì không hỏi được thì không yên tâm.”



Lăng Vi quay đầu nhìn Trần Thương: “Ông nội?”



Cô quơ quơ điện thoại trong tay, mặt ông lão đầy tức giận xoay đầu đi.



Lăng Vi cười cười, biết rõ lão gia tử cáu kỉnh không chịu nghe điện thoại, nhưng vểnh tai lên nghe.



Lăng Vi cố ý nói: “Dì Uyển, ông nội không chịu nghe điện thoại, vậy cháu cúp đây! Gọi đường dài quốc tế rất đắt, tiền lương của dì có chút ít. Tiền lương một năm cũng không đủ gọi một cuộc này…”



“Ai bảo cháu cúp?” Trần Thương đột nhiên đưa tay cướp điện thoại trên tay cô.
“Thật?!” Trần Thương kích động ôm ngực, bất chợt nhiệt huyết dâng trào sục sôi! Cực khổ mệt nhọc hơn nửa đời người, chưa từng có lần nào kích động như bây giờ!



Trần Thương nói: “Xế chiều hôm nay về đi!”



Trần Tư Uyển mỉm cười, ba bà vẫn tùy hứng như vậy!



Bà muốn đi về, ít ra cũng phải bàn giao công việc, sao xế chiều có thể về? Trong vòng một tháng có thể về một chuyến, coi như rất tốt.



Bà ngập ngừng nói: “Ba, xế chiều hôm nay chắc chắn là không về được! Tháng này đi, con xin nghỉ về một chuyến… Được không?”



Trần Thương liền nổi giận: “Tháng này? Xin nghỉ về một chuyến?” Lão gia tử giận đến thắt tim! Sắp đứng tim rồi!



“Lập tức từ chức về không được sao? Ba con không còn sống mấy ngày đâu! Khụ ——” Lão gia tử ho khan, Lăng Vi bên cạnh vỗ lưng ông, thầm nói: “Ông nội Trần, ông diễn xuấ thật dốc sức… vừa rồi còn hoạt bát nhảy loạn, bây giờ đã ho khụ khụ, giống như mắc bệnh hiểm nghèo vậy…”



Trần Tư Uyển ở đầu bên kia cuống cuồng, Trần Thương khó chịu “hừ hừ”.



Trần Tư Uyển đột nhiên nói: “Được! Xế chiều hôm nay con về!”



Trần Thương kích động, thiếu chút nữa ném điện thoại: “Chiều về?” Trần Thương chỉ cảm thấy mạch máu toàn thân vọt tới đỉnh đầu, người ông lảo đảo, đụng vào cửa xe. Lăng Vi vội đỡ ông, cô cướp điện thoại, nói: “Dì Uyển, chị trở về thật sao? Không thể dỗ ông nội vui như vậy nha!”



“Ừ! Dì về! Chiều về!” Nói xong, nước mắt rơi xuống! Bây giờ bà phải lập tức đến chiến trường lấy một tin tức lớn! Nếu bà có thể lấy được một tin tức cực kỳ lớn, bà có một tháng nghỉ ngơi!



Cho dù là dùng tính mạng để đổi, bà cũng nguyện ý liều mạng lấy cơ hội về nhà một lần.