Yêu Sâu Nặng: Đế Thiếu Âm Thầm Cưng Chiều Vợ

Chương 937 : Phản xạ hình cung quá dài (1)

Ngày đăng: 05:14 19/04/20


Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.



Ngoài Diệp Đình đang tính toán, mấy người khác đều thành thành thật thật đứng bên cạnh xem xét.



Cả đám đối với việc giải mã đều không lành nghề.



...



Lôi Đình ôm cánh tay Hoa Thiếu Kiền, khuôn mặt nhỏ nhắn tựa vào vai anh, một lát lại ngẩng đầu nhìn anh một cái.



Hoa Thiếu Kiền mím môi, cười với cô.



Lôi Đình mỗi lần thấy anh cười, cô đều không kìm lòng được mà kiễng chân, hôn anh một cái.



“Mẹ ơi...” Lôi Tuấn nhìn mà đau cả mắt, khóc gọi điện thoại cho Hạ Tiểu Hy gọi điện thoại: “Vợ ơi, mẹ thân thể khá hơn chút nào chưa? Bao giờ em qua đây? Anh nhớ em muốn chết!”



Hạ Tiểu Hy thì thầm nói: “Mẹ không có chuyện gì, chỉ là mấy ngày lễ mừng năm mới gần đây, đêm nào cũng thức khuya xem TV, bác sĩ là ngủ không ngon. Nghỉ ngơi nhiều một chút là ổn.”



Cột máu của Lôi Tuấn “ào ào” dâng lên! Anh lập tức tiểu vũ trụ bùng nổ, đầy máu tức khắc, lập tức sống lại!
Cột máu của Lôi Tuấn “ào ào” dâng lên! Anh lập tức tiểu vũ trụ bùng nổ, đầy máu tức khắc, lập tức sống lại!



“Vợ ơi, vậy em mau tới đi! Những người này đều không có chút nhân tính nào! Ngược anh chỉ có một mình! Người ta đều có đôi có cặp, chỉ có mỗi mình anh cô đơn lẻ bóng thôi!”



Lúc này, Hoa Đào đột nhiên nói: “Anh Tuấn, anh nói vậy không đúng! Chẳng phải em cũng độc thân sao? Anh còn có vợ, em ngay cả bạn trai còn chưa có.”



Lôi Tuấn “Hừ” một tiếng: “Đừng đứng nói chuyện không đau thắt lưng, em rất nhanh sẽ có!”



Muộn nhất cũng không quá buổi tối hôm nay!



Em cứ nhìn cái ánh mắt muốn ăn thịt người của Hàn Yến kia đi, ối chà chà... Chỉ kém muốn nuốt em vào bụng, em còn không mau dắt lừa chạy trốn đi?



Lôi Tuấn ở trong lòng oán thầm một hồi, Hàn Yến chẳng nói gì. Trong lòng cân nhắc: “Tiểu Hoa Đào... Cô gái này có phải phản xạ hình cung quá dài rồi không, anh hẹn cô rất nhiều rất nhiều lần, mỗi lần đều đặc biệt chủ động muốn mời cô ăn cơm, xem phim. Nhưng cô ấy luôn lấy lý do tăng cả để từ chối anh. Tính cả lần này, bọn họ mới gặp mặt năm lần, còn bốn lần còn lại... Đều là vì Lăng Vi.”



Hàn Yến quay đầu, soi soi gương ở cạnh đó.



Anh nhăn mặt nhíu mày, lại nhướn mày. Con ngươi tối đen như mực trừng mình trong gương.




Theo lý thuyết... Mười người trong nhóm, ngoài Diệp Đình ra, anh hẳn là xem như trắng nhất, đẹp trai nhất... Nhị Tuấn ‘nhị’ như vậy cũng cưới được vợ (Lôi Tuấn xếp thứ hai? Còn chữ ‘nhị’ thứ hai là ngốc:v], Hàn Yến anh kém gì chứ?



Sầu muốn chết!



Có thể là... Tính cách không tốt!



Hàn Yến vẫn ghét bỏ tính cách của mình, quá nhạt nhẽo, không đủ hoạt bát. Anh nếu có tính cách hoạt bát như Nhị Tuấn, Quân Dương thì tốt rồi.



Anh đang tự kỷ một mình, đột nhiên thấy Hoa Đào quay đầu lại đây, đứng ở cạnh anh ngó vào gương.



Cô gái này chống hai tay dưới cằm tạo dáng “đóa hoa”... Hàn Yến khóe miệng co quắp, bao nhiêu tuổi rồi? Năm tuổi à? Đi nhà trẻ chưa?



Tiếp theo, lại thấy cô trừng mắt với mình trong gương, lại vươn tay hình cái kéo, bĩu môi. Tiếp theo, là “mười sáu lần liên hoàn chụp”...



Hàn Yến trước đó căn bản không biết “mười sáu lần liên hoàn chụp” là cái quỷ gì.



Từ lần trước sau khi gặp mặt Hoa Đào... Anh đã hiểu ra vài cách dùng từ kỳ quái trên internet, còn có mấy cái clip đen ngăn ngắn không có tiết tháo...



“Mười sáu lần liên hoàn chụp“. Ngày đó, cô gái này cũng không nói chuyện với anh, lấy di động ra: “tách tách tách” tự sướng một mình, sau đó còn lấy anh làm bối cảnh... Cô nói: “Ai nha, anh lớn lên đẹp trai như vậy, không chụp lại thật xin lỗi khuôn mặt này của anh mà!”



Hàn Yến liền nở nụ cười, nhìn vào màn hình điện thoại cô. Kết quả... Cô nương nhà người ta rống giận mắng anh: “Cúi đầu! Cúi đầu! Anh không được ngẩng đầu! Anh đừng nhìn màn hình được không? Anh sẽ giả bộ hai ta không quen biết, tôi chụp lại sau đó khoe ảnh chụp của hai ta cho đồng nghiệp nhìn. Tôi phải khiến sắc mặt mấy cô ấy thay đổi! Để họ nhìn xem tôi tùy tiện tự sướng cũng có trai đẹp lọt vào ống kính, ha ha ha —— cấp đám kia chỉ cần nhìn một cái, tôi vô tình gặp được trai đẹp đến cỡ nào, ha ha ha ——”