Yêu Thương Tựa Không Khí

Chương 2 : Nhập học

Ngày đăng: 21:01 19/04/20


Trình Duyệt nhìn chính mình trong gương.



Sắc mặt tái nhợt, đôi mắt đỏ au, ngay cả tay cũng đang khẽ run rẩy.



Khóe mắt đã ươn ướt, tầm nhìn bị che kín bởi một lớp sương mờ nhạt.



Phản ứng kịch liệt như vậy, chẳng qua chỉ vì bị em trai chạm tới điều cấm kỵ nơi đáy lòng.



Mất đi phong độ và lãnh tĩnh vốn có, ngay cả tính tình cũng trở nên nóng nảy. Người đứng ở trước gương này hoàn toàn không giống với Trình Duyệt ngày thường ôn hòa lễ độ.



Chẳng qua chỉ vì nhắc tới tên của người kia mà thôi.



Lại làm cho mình không thể khống chế tâm tình được.



Thời gian cũng lâu như vậy rồi, kỳ thật nên sớm buông tay thôi.



Có thể là bởi vì tối qua mơ thấy giấc mơ ấy, từng cảnh từng cảnh cứ lần lượt tái hiện trước mặt.



Còn vốn tưởng rằng mình đã sớm quên đi khoảng thời gian ngắn ngủi kia, hôm nay mới hiểu được, điều từ lâu mình chôn sâu dưới đáy lòng, theo lỗ hổng đó liền bị xé mở, vì vậy từng giọt từng giọt cứ thế trào ra ngoài.



Thời học sinh xa xôi ấy.



Đêm mưa lạnh ngắt.



Sánh đôi cùng nhau đạp xe.



Những giai điệu cũ nhàm chán.



Dáng lưng đẫm mồ hôi trên sân bóng.



Đàn dương cầm trong phòng nhạc phủ kín bụi.



Hành lang bệnh viện mát lạnh.



Cái ôm tha thiết mà ấm áp.



Còn có một câu tạm biệt bình thản khi chia tay.



Tựa như một bộ phim điện ảnh ở rạp chiếu bóng, chẳng qua là diễn viên trong phim biến thành chính mình mà thôi.



Trình Duyệt nắm chặt hai tay, để móng tay mình đâm thật sâu vào lòng bàn tay, cảm nhận đau đớn mãnh liệt, mới có thể khiến anh dần dần tỉnh táo lại.



Dùng nước lạnh rửa mặt, lau sạch vài lần, sắc mặt mới khôi phục lại như trước.



Trình Duyệt quay sang gương cười cười, đột nhiên nghĩ tới chính mình vừa rồi không khống chế được, chẳng khác gì một tên mao đầu tiểu tử vừa biết yêu a, thật là buồn cười.
May là chỗ này có máy lạnh, chí ít cũng không phải lo lắng bị phơi nắng đến tróc da.



Nửa tiếng sau rốt cuộc cũng có xe, đến được trạm T thì cũng đã ba giờ chiều, hai người đều vừa mệt vừa khát.



Trình Duyệt qua quán bên cạnh mua chút nước, quay đầu lại, đã thấy đệ đệ mình đang đi về phía nơi tiếp đón "Hoan nghênh sĩ tử đại học T" cách đó không xa.



-



Bên tai đột nhiên vang lên tiếng chuông quen thuộc.



"When I was young Id listen to the radio, waiting for my favorite song..."



Yesterday once more, đây là bài nhạc chuông mà rất nhiều năm qua Trình Duyệt vẫn không đổi.



Trình Nhạc đã từng hỏi anh mình, nghe tiếng chuông này nhiều năm vẫn không chán sao? Khi ấy, Trình Duyệt chỉ khẽ cười cười, sau đó thì đổi lại. Nhưng lúc này, khi thấy Trình Duyệt cầm lấy điện thoại di động, nhìn thấy tên cuộc gọi đến thì biểu tình trên mặt lại càng khiếp sợ, Trình Nhạc đột nhiên có loại suy nghĩ kỳ quái.



- Cái tiếng chuông này, có quan hệ gì với quá khứ của anh hai hay không? Anh ở bên ngoài đi học mấy năm qua, rốt cuộc đã phát sinh chuyện gì?



Trình Duyệt tiếp điện thoại, trên mặt vẫn mang theo nụ cười ôn hòa như ngày xưa.



"Đông ca, đã lâu không liên hệ... Ừm, tôi rất tốt... Gọi điện thoại cho tôi có chuyện gì không a?... Họp mặt?"



Nói đến đây, bỗng dưng im bặt.



Trình Nhạc thấy nụ cười trên mặt anh trai mình dần dần nhạt xuống, sau đó vẫn trầm mặc mà nghe người bên kia nói.



Một lúc lâu sau, Trình Duyệt mới mở miệng: "Có ai đi?"



"Chỉ có anh với A Vinh, và Tiểu Uy thôi sao? Không có người khác?"



Thần sắc trên mặt dần trầm tĩnh lại, "Như vậy a, bất quá hôm nay tôi phải đưa em trai tới báo danh..."



"Anh, em không sao." Trình Nhạc ở bên cạnh cười cười, đưa tay ra hiệu, "Anh đi đi, bạn học cũ lâu lâu mới gặp một lần mà."



Cậu biết Đông ca kia chính là bạn thời đại học của Trình Duyệt, hình như là ở chung ký túc xá hay gì đó.



Trình Duyệt do dự một chút, "Vậy được rồi, tôi tới ngay đây."



Cúp điện thoại, Trình Duyệt mới quay đầu nói với cậu: "Bọn họ đang ở một nhà hàng gần đây, cũng thuận đường qua đó. Trước năm giờ anh sẽ quay về tìm em, rồi chúng ta cùng qua khu phía Đông của trường nhé, được không?"



Trình Nhạc cười nói: "Yên tâm, em cũng không phải con nít, sẽ không đi lạc đâu."



Trình Duyệt cười cười vỗ vai cậu, xoay người đi về phía cửa trường.