Yêu Thương Tựa Không Khí

Chương 22 : Nhiệt tình

Ngày đăng: 21:02 19/04/20


Diệp Kính Hy tắm rửa xong liền tới phòng ngủ của Trình Duyệt, nhiệt khí trên người anh lại khiến cho Trình Duyệt một trận hoảng hốt, Trình Duyệt vội vàng nói: "Em cũng đi tắm đây, anh ngồi xe lửa lâu như vậy, mệt thì ngủ trước đi." Sau đó bỏ chạy vào phòng tắm.



Ở trong phòng tắm chờ thật lâu, Trình Duyệt nghĩ thầm Diệp Kính Hy dù gì cũng đã ngồi xe lửa hơn ba mươi tiếng đồng hồ mệt chết rồi, hiện tại chắc chắn sẽ đi ngủ, mở khe cửa ra nhìn lại, trong phòng quả nhiên đã tắt đèn, chỉ có chiếc đèn bàn ở đầu giường là đang tỏa ra ánh sáng mờ nhạt, Trình Duyệt lúc này mới mặc đồ ngủ đi ra.



Không ngờ lúc trở lại trong phòng, Diệp Kính Hy vẫn chưa ngủ mà chỉ nửa nằm trên giường nhắm mắt dưỡng thần.



Nghe thấy tiếng bước chân Trình Duyệt, Diệp Kính Hy mở mắt ra, mỉm cười nói: "Sao tắm lâu như thế?"



Trình Duyệt cúi đầu mượn cớ: "Tiện tay giặt đồ luôn á mà."



Diệp Kính Hy à một tiếng, xoay người đứng lên, chỉ chỉ vị trí bên cạnh mình: "Tới đây ngồi."



Trình Duyệt cúi thấp đầu đi qua, nhẹ giọng nói: "Sao anh không mở đèn, không thấy tối à?"



"Như vậy mới có bầu không khí một chút."



Bầu không khí? Anh... Anh muốn làm cái gì sao...



Nhìn người nọ mặc áo ngủ, ở lưng quần còn có dây buộc, muốn tháo ra cũng hơi khó một chút, còn mình thì ngược lại, thân trên chỉ có mỗi cái áo ba lỗ, quần dưới cũng chẳng có dây buộc gì cả, chỉ cần kéo một cái là lộ ra hết trơn...



Trái tim của Trình Duyệt thình thịch đập không thôi, chẳng biết vì sao mình lại chú ý vào mấy cái chuyện kỳ quái này, có thể là do Diệp Kính Hy vừa mới tắm xong trông quá gợi cảm, khiến Trình Duyệt không dám nhìn thẳng, chỉ có thể dời tầm nhìn sang quần áo của đối phương mà thôi.



Trước mặt đột nhiên xuất hiện một cái ly.



Ly thủy tinh trong suốt có chân dài, đường nét cực kỳ đẹp, cũng làm tôn lên những ngón tay thon dài xinh đẹp đang cầm ly của Diệp Kính Hy. Khớp xương tay của người nọ vừa rõ ràng lại thon dài, có loại khí lực làm cho người ta cảm thấy an tâm. Thế nhưng hiện tại nhìn Diệp Kính Hy cầm cái ly kia, Trình Duyệt lại đột nhiên cảm thấy tim đập nhanh hơn, chất lỏng màu đo đỏ trong ly đối lập với nước da màu mật ong của người nọ, càng sinh ra loại cảm giác... quyến rũ cấm dục.



Trình Duyệt cúi đầu, thanh âm có chút run rẩy, "Đây là..."



Diệp Kính Hy thấp giọng nói: "Rượu nho của Pháp, trước khi đi anh có đặc biệt ghé mua một chai. Rượu này nồng độ không cao, mùi vị cũng không tệ lắm, uống không bị say đâu. Ngày hôm nay dù sao cũng là lễ tình nhân, chúng mình uống chút rượu cũng hợp với tình cảnh a."



Trình Duyệt đưa mắt nhìn bình rượu dán nhãn tiếng Pháp kia, nhìn qua xác thực là hàng chính hãng, anh không hiểu mấy loại nhãn hiệu của rượu cho lắm, chỉ nghĩ nó hẳn là rất quý. Diệp Kính Hy đặc biệt mua rượu cho lễ tình nhân, có thể thấy được người nọ thật sự rất coi trọng ngày này.



Trình Duyệt thu tầm mắt lại, tay Diệp Kính Hy liền nâng lên một chút, đưa ly tới trước mặt Trình Duyệt.



"Nào, uống thử một ly đi."Tay của Diệp Kính Hy rất ổn, rượu trong ly thậm chí còn không có hoảng động.



Trình Duyệt tiếp nhận nó, cầm chặt ly trong tay, ngón tay cũng có chút run rẩy, đoạn ngẩng đầu lên, làm bộ trấn định hỏi: "Sẽ không say đúng không? Em rất ít uống rượu nho."



"Không đâu." Diệp Kính Hy cười cười, cầm ly của mình nhẹ nhàng cụng vào ly Trình Duyệt, "Nào, cạn ly, chúc mừng hai chúng ta ở bên nhau, lễ tình nhân đầu tiên."



Bị ánh mắt ấm áp của Diệp Kính Hy chăm chú nhìn, Trình Duyệt cũng dần bình tĩnh trở lại, "Cạn ly."



Hai người nhìn nhau cười, đem rượu uống một hơi cạn sạch.
Diệp Kính Hy lại cúi người xuống hôn, nụ hôn dịu dàng ôn nhu, tựa như là đang trấn an đối phương vậy.



Vừa phát tiết xong, Trình Duyệt chỉ cảm thấy toàn thân đều bủn rủn, suy nghĩ trong đầu cũng dần trở nên mơ mơ màng màng. Phía sau đột nhiên truyền tới cảm giác mát lạnh, Trình Duyệt mở to mắt ra, có chút khó tin mà nhìn Diệp Kính Hy.



Diệp Kính Hy đã sớm thừa dịp đầu óc anh trống rỗng mà tách chân anh ra, cả người mình thì ngồi ở chính giữa, khiến cho Trình Duyệt căn bản không có cách nào phản kháng. Mà ngón tay thon dài của Diệp Kính Hy cũng đã dính chút dịch thể trong suốt gì đó, mò tới cái nơi khó nói ở phía sau.



Cảm giác được vật lạ xâm nhập cùng với nhiệt độ lạnh lẽo, toàn thân Trình Duyệt thoáng chốc cứng đờ, thân thể theo tự nhiên mà phản ứng lại, mạnh mẽ bài xích với sự xâm nhập của vật lạ. Sắc mặt Trình Duyệt đều tái nhợt xuống, bắt đầu yếu ớt chống cự lại Diệp Kính Hy.



Anh trước đây đúng là đã từng nằm mơ không ít lần, mơ thấy mình cùng Diệp Kính Hy một chỗ, hôn môi, vuốt ve, cùng với những động tác khiến anh phải mặt đỏ tim đập, thế nhưng... Thật sự làm tới bước cuối cùng này, Trình Duyệt vẫn cảm thấy có chút sợ hãi.



Dù sao cũng là con trai, vừa nghĩ tới Diệp Kính Hy phải đi vào cái chỗ khó có thể mở miệng kia... Trình Duyệt đã cảm thấy da đầu đều tê dại hết cả.



Trình Duyệt giãy dụa càng thêm mãnh liệt hơn, thần sắc trong lúc đó thậm chí còn lộ ra chút kinh hoảng.



Diệp Kính Hy dừng động tác lại, lấy tay rút ra, ở bên tai Trình Duyệt ôn nhu nói: "Anh biết, bị đồng tính yêu có chút khó mà chấp nhận được... Thế nhưng... Trình Duyệt, anh yêu em, anh muốn cùng em một chỗ... Anh yêu em... Cho nên mới muốn..."



Diệp Kính Hy nói rất chậm, thanh âm khàn khàn cũng rất dịu dàng mà nghiêm túc.



Trình Duyệt biết, đối phương phải có lực tự chủ mạnh mẽ lắm mới có thể dừng động tác lại mà nói ra những lời này, sự tôn trọng của Diệp Kính Hy dành cho anh khiến Trình Duyệt không khỏi cảm động một trận.



Diệp Kính Hy nói xong, lại nhẹ nhàng hôn lên môi Trình Duyệt, "Nếu như em không muốn, anh sẽ không miễn cưỡng em. Xin lỗi, em ngủ sớm đi."



Nói xong định đứng dậy.



Trình Duyệt vội vàng kéo người nọ lại, viền mắt hơi ửng đỏ, nhẹ giọng nói: "Cũng không phải... không thể chấp nhận, nghe nói sẽ rất đau, em có chút khẩn trương thôi." Nói xong liền đỏ mặt, nhẹ nhàng chạm vào bộ vị từ lâu đã sưng đến phát đau của Diệp Kính Hy, "Đều đã tới mức này rồi, anh muốn phanh lại, cũng rất khó chứ đâu dễ a."



Thân thể Diệp Kính Hy cứng đờ, bắt lấy tay Trình Duyệt, ánh mắt cũng trở nên thâm trầm hơn.



"Em đừng hối hận đấy."



Nói xong liền xoay người áp lấy Trình Duyệt, điên cuồng hôn môi.



Nụ hôn như vậy tựa hồ như muốn cuốn đi tất cả, nồng nhiệt cùng điên cuồng gần như là gặm cắn khiến toàn thân Trình Duyệt đều nhũn ra, ngay cả đầu ngón tay cũng nhẹ nhàng run rẩy. Bởi vì lực chú ý đều dồn hết vào nụ hôn này, Trình Duyệt tuy rằng cảm giác được cái gì lành lạnh ở bên dưới nhưng cũng không rảnh mà bận tâm tới nó nữa.



Diệp Kính Hy tăng lên hai ngón tay, hơi hơi cong lại để mở rộng.



"Trình Duyệt, thả lỏng nào."



Diệp Kính Hy nhẫn nại hôn anh, Trình Duyệt cảm giác được dục vọng của ai đó ở bụng dưới của mình càng ngày càng cứng rắn, cũng biết đối phương đã phải vất vả nhẫn nhịn lắm rồi.



- Dù sao đi nữa, hai người đã yêu nhau như vậy, một ngày nào đó cũng sẽ đi tới bước này mà thôi. Trình Duyệt cắn răng, thả lỏng thân thể, vươn tay nhẹ nhàng vòng qua vai Diệp Kính Hy, ý bảo đối phương cứ tiếp tục.