Yêu Thương Tựa Không Khí

Chương 25 : Che giấu

Ngày đăng: 21:02 19/04/20


Mùa hè này, Trình Duyệt đưa Diệp Kính Hy đi dạo rất nhiều nơi, mỗi ngày ở bên nhau đều vui vẻ mà trọn vẹn, ngày khai giảng cũng càng ngày càng đến gần.



Khoa đại khai giảng vào ngày 1 tháng 9, Trình Duyệt muốn ở tới cuối tháng 8 mẹ đi công tác về rồi mình mới về trường, như vậy mới có thể chăm nom Trình Nhạc được, cũng có thể cùng Diệp Kính Hy ở nhà chơi thêm vài ngày. Không ngờ tới ngày 23, Diệp Kính Hy đột nhiên nói muốn quay về trường sớm một chút, lý do là bài văn tổng kết cho kỳ thực tập vừa rồi vẫn chưa viết.



— Ở nhà viết không được sao?



Trình Duyệt trong lòng nghi hoặc, cũng không nói gì, giúp Diệp Kính Hy thu thập hành lý xong, lại làm một chút đồ ăn làm tiệc tiễn đưa anh.



Sáng sớm ngày 23, Trình Duyệt đưa Diệp Kính Hy tới sân bay, nhìn bóng lưng người nọ đi vào trong cửa an ninh, trên mặt Trình Duyệt tuy rằng mang theo dáng tươi cười, thế nhưng trong lòng vẫn còn có chút luyến tiếc.



Trên đường trở về, điện thoại di động của Trình Duyệt đột nhiên vang lên, điện thoại báo cuộc gọi đến từ một dãy số xa lạ. Trình Duyệt nghi hoặc đón máy, bên tai liền truyền tới một giọng nữ quen thuộc, dùng thanh âm mềm nhẹ cùng với ngữ điệu bình thản nói: “Là Trình Duyệt phải không?”



— Mẹ Diệp Kính Hy?



Trình Duyệt lại càng hoảng sợ, vội vàng nói: “Dạ vâng, cô tìm cháu có việc gì sao ạ?”



“Cô định hỏi cháu, Diệp Kính Hy đã trở về chưa?”



“À, cháu vừa tiễn cậu ấy lên máy bay rồi ạ.”



“Vậy là tốt rồi.” Bên kia dừng một chút, còn nói, “Cháu thì sao, dự định khi nào thì quay về trường?”



Cô ấy hỏi chuyện này để làm gì?



Trình Duyệt trong lòng nghi hoặc, nhưng vẫn lễ phép trả lời: “Khoảng ngày 30 ạ.”



“Mẹ cháu đi công tác về chưa?”



Trình Duyệt nắm chặt điện thoại di động của mình, nhẹ giọng nói: “Mẹ cuối tháng mới về ạ.”



“Vậy một mình cháu ở nhà chăm sóc em trai à?”



“Vâng…”



“Em trai cháu năm nay học tiểu học phải không?”



“Dạ… Khai giảng kỳ này sẽ vào lớp ba…”



“Nói như vậy là Trình Nhạc nhỏ hơn Kính Văn nhà cô rồi, rất nhiều chuyện nó cũng đều không hiểu a.”
“Nhà mình rơi vào khốn cảnh con cũng rất lo lắng, con gạt Trình Duyệt nói mình quay về trường rồi, ngày mai con sẽ đổi chuyến bay đi New York, đến lúc đó sẽ gặp mặt nhau bàn chuyện sau. Cũng xin mẹ đừng gọi điện tới nhà Trình Duyệt nữa, cậu ấy tính cách rất đơn thuần, vừa nghe mẹ nói đã khẩn trương, mẹ nếu tò mò cậu ấy là người như thế nào, con có thể chậm rãi kể cho mẹ nghe, đừng quanh co lòng vòng thăm dò cậu ấy.”



“Mẹ gần đây cũng vất vả rồi, nghe nói bệnh đau đầu lại tái phát phải không? Mẹ về nhà trước nghỉ ngơi một tuần đi. Trong nhà xảy ra nhiều chuyện như vậy, cũng nên kêu Kính Huy và Kính Văn về, lần này quay về New York, cả nhà chúng ta hãy cùng nhau ăn bữa cơm, rồi sau đó sẽ nghĩ ra biện pháp tốt nhất.”



“Trình Duyệt, dầu tắm của chúng ta hết rồi sao?” Diệp Kính Hy đột nhiên nhô đầu ra từ trong phòng tắm, hướng về phía phòng ngủ hỏi.



Trình Duyệt thản nhiên bỏ điện thoại xuống gối đầu trở lại, cười nói: “Trong tủ quần áo có một chai mới, để em đi lấy cho.”



Trình Duyệt xoay người đi lấy dầu tắm, vừa mở cửa ra đưa cho Diệp Kính Hy, lại bị đối phương kéo vào.



“Tới đây, cùng tắm đi.”



Trình Duyệt giương khóe miệng lên mỉm cười nhìn anh: “Em sợ tắm chung với anh rồi, phòng tắm sẽ khó tránh khỏi chuyện phát sinh bạo lực lần nữa, em vẫn nên tắm một mình cho chắc vậy.”



“Ở trong lòng em, anh cầm thú như vậy sao?”



“Nói vậy cũng không sai a.”



Diệp Kính Hy cười cười, nhún vai nói: “Được rồi, em tắm đi, anh sắp tắm xong rồi.”



“Ừm.”



Chờ Diệp Kính Hy đi ra rồi, Trình Duyệt mới đi vào phòng tắm, tùy ý cọ rửa vài cái liền mở vòi nước tới tối đa, sau đó nhích chân nhẹ nhàng đi ra ngoài.



Đèn bàn trong phòng ngủ vẫn còn sáng, ngọn đèn ấm áp chiếu vào gương mặt lạnh lùng nghiêm nghị của Diệp Kính Hy. Người nọ đang nhìn dòng tin nhắn trong điện thoại của mình, thần sắc trong lúc đó cũng không che giấu được sự mệt mỏi nữa.



Quả nhiên, ở cái nơi mà mình nhìn không thấy, Diệp Kính Hy vẫn luôn yên lặng chịu đựng những áp lực không ngừng từ phía gia đình sao?



Trong khoảng thời gian này anh nhất định đã rất khổ cực, ban ngày làm bộ như không có việc gì mà mỉm cười với mình. Vậy mà những lúc ở sau lưng mình như thế này đây, còn phải cẩn cẩn thận thận cùng người nhà bên kia thương lượng, chịu đựng từng trận áp lực từ phía ba mẹ gây nên.



Chẳng trách mấy ngày gần đây Diệp Kính Hy gầy đi không ít, buổi chiều khi Trình Duyệt ôm anh, thậm chí còn cảm giác được anh gầy hơn trước đây rất nhiều.



Trình Duyệt thật sự rất muốn cùng anh chia sẻ những áp lực này. Thế nhưng Trình Duyệt rất rõ, chuyện buôn bán làm ăn của Diệp gia, người ngoài như mình ngay cả một chút cũng không thể giúp được.



Trình Duyệt yên lặng đứng sau lưng Diệp Kính Hy, hai bàn tay gắt gao siết lại. Nhìn hình dạng mệt mỏi của đối phương như thế, trong lòng lại là từng trận đau nhói.