Yêu Thương Tựa Không Khí

Chương 27 : Lựa chọn

Ngày đăng: 21:02 19/04/20


Văn Tích Tuệ uống thêm một hớp trà, ổn định tâm tình lại rồi mới nói: “Hiện giờ chỉ có một biện pháp, đó là vay mượn tiền. Chỉ cần có thể mượn được tiền, chúng ta nhất định có cơ hội để thở gấp. Thế nhưng Diệp gia đã tới tình cảnh này rồi, những người đó không bỏ đá xuống giếng thì thôi, làm gì có ai nguyện ý chủ động cho mượn cơ chứ? Cô đi khắp nơi cầu xin đều bị cự tuyệt, giờ đây chỉ còn lại có Tang gia. Tang tiên sinh đã đáp ứng giúp đỡ cho nhà cô, chỉ là con gái ông ấy rất thích Kính Hy, cho nên ông ta mới đưa ra một yêu cầu, muốn để Kính Hy… Trở lại đính hôn với Tang Du.”



Ngón tay Trình Duyệt đột nhiên siết chặt lại, có lẽ là do dùng sức quá mức mà lòng bàn tay thậm chí còn bị siết tới chảy máu, ngay cả anh cũng không hề phát hiện ra.



Trình Duyệt vẫn luôn không rõ, trong vấn đề này Diệp Kính Hy vì sao lại do dự. Hai người không phải đã nói rồi sao, cho dù có khó khăn trắc trở như thế nào đi nữa cũng sẽ cùng nhau đối mặt? Cho dù là thời gian có dài có lâu đi nữa, Trình Duyệt đều có thể tự tin đợi được tới ngày nào đó cầu vồng xuất hiện sau cơn mưa.



Hiện tại, Trình Duyệt rốt cuộc đã hiểu rồi.



Nguyên lai, cửa ải này không phải là do Diệp Kính Hy không qua được, mà là căn bản không thể qua được.



Cùng Tang Du kết hôn có ý nghĩa như thế nào? Ý nghĩa là anh sẽ cùng người con gái kia thành lập một gia đình được pháp luật công nhận, đồng thời còn được vô số người thân khác chúc phúc. Mà từ nay về sau, anh cũng sẽ trở thành một người đàn ông, một người chồng, gánh vác trách nhiệm tương ứng với anh.



Như vậy… Anh sẽ đem Trình Duyệt mình đặt ở đâu đây?



Tình nhân bí mật?



Kẻ thứ ba chen chân vào hôn nhân của mình?



Càng buồn cười chính là, một thằng con trai a?



Cho dù là hai người có yêu nhau đi nữa, thế nhưng nếu có một ngày người nọ buộc phải kết hôn, tính chất của phần tình cảm này cũng không còn giống như trước nữa. Trình Duyệt đứng trước mặt một cuộc hôn nhân hợp pháp căn bản là không có chỗ để chen chân vào!



Cho nên… Khi phải đối mặt với sự lựa chọn như thế, Diệp Kính Hy mới thống khổ đến vậy.



Trình Duyệt gắt gao nắm chặt hai tay mình, nhẫn đuôi bằng bạc trên ngón út cắt qua tay khiến lòng bàn tay anh truyền tới từng trận đau nhói. Anh ngẩng đầu lên nhìn Văn Tích Tuệ, gian nan nói: “Cô muốn cháu… Làm thế nào đây?”



“Hiện tại đã đến cảnh cùng đường rồi, nó nếu không mau ra quyết định, tòa án cũng sẽ nhanh chóng tuyên bố Thiên Vũ bị phá sản mất. Thời gian đã không còn nhiều nữa, cô thật sự bất đắc dĩ… Mới chạy đi tìm cháu. Cô không muốn chia rẽ uyên ương, mà đặc biệt Kính Hy còn là đứa con cô yêu thương nhất nữa…”



Trình Duyệt cúi đầu xuống: “Cháu không hiểu nhiều, cô cứ nói thẳng đi.”



Văn Tích Tuệ nhẹ nhàng xoa xoa khóe mắt đẫm lệ của mình, nhẹ giọng nói: “Xin cháu nghĩ biện pháp để nó mau chóng chặt đứt ý nghĩ muốn cùng cháu bên nhau đi, trở về kết hôn với Tang Du. Kéo dài càng lâu, đối với Diệp gia càng bất lợi. Nếu như còn tiếp tục thế này, có cho vay cũng không kịp nữa rồi. Bệnh tình của ba nó càng ngày càng nặng, hai đứa em cũng đã trở về nhà, hiện tại chỉ cần nó gật đầu một cái thôi, chúng ta sẽ có một đường sinh cơ…”“Xem như là… Van cháu đấy… Trình Duyệt.”



Trình Duyệt một lúc lâu sau vẫn không nói gì.



Anh chỉ là xuất thần nhìn chiếc nhẫn đuôi trên ngón út kia.



Love you forever.



Dòng chữ nho nhỏ này, ở trước mắt dần dần trở nên mơ hồ không rõ nữa. Nụ cười của Diệp Kính Hy khi đeo chiếc nhẫn này lên tay anh đêm hôm đó, cũng chậm rãi mờ nhạt hơn.
Trình Duyệt một bên rửa chén, một bên nhớ lại cái ôm ấm áp từ phía sau lưng mình của người kia trước đây.



Anh rất thích dùng hai tay nhẹ nhàng vòng qua eo mình, sau đó đem cằm gác lên vai, ở bên tai mình thấp giọng nói chuyện, muốn ăn cái này, thích ăn cái kia, có đôi khi còn quá đáng đem đồ ăn anh thích nhất đưa ra trước mặt mình ép mình làm cho bằng được. Trình Duyệt sau này cũng thả lỏng, dựa vào trước ngực anh, còn có thể cảm giác được tiếng tim đập hữu lực của người nọ. Vừa làm cơm lại được anh ôm như vậy, toàn bộ thân thể của Trình Duyệt đều thấy ấm áp dạt dào.



Hình như đã lâu lắm rồi, mình không được anh ôm từ phía sau lưng nữa. Sau khi nghỉ hè trở về, mỗi lần mình ở trong bếp làm cơm, anh đều ở trong phòng đọc sách, lúc đầu còn tưởng rằng anh vì chương trình học của học kỳ này quá cấp tốc nên mới chăm chỉ như vậy, bây giờ nghĩ lại, có lẽ là người nọ muốn nhân lúc rảnh rỗi, trốn tránh mình ở trong phòng nhắn tin với ba mẹ đi.



Diệp Kính Hy thật sự cũng rất thống khổ, kéo dài lâu như vậy, cả người đều gầy hẳn đi, mỗi ngày còn xem như là không có việc gì mà tươi cười với mình nữa.



Một bên là người mình yêu, một bên lại là người nhà, vấn đề này xảy ra trước mặt, dù có là ai đi nữa cũng không thấy dễ chịu.



Trình Duyệt cũng biết, đa số mọi người đều sẽ chọn người nhà. Dù sao máu mủ tình thâm, công ơn nuôi dưỡng của cha mẹ cả đời còn không trả hết được. Đặt mình vào hoàn cảnh của người khác mà suy nghĩ một chút, nếu như trong nhà mình xảy ra chuyện, là mẹ hay là Trình Nhạc đi nữa, bất luận một trong hai người họ phải đối mặt với khó khăn sinh tử, chính mình cũng đành phải nhẫn tâm rời bỏ Diệp Kính Hy mà thôi.



Chỉ là thời gian xa nhau, cả người lại đầy thương tích.



Cho tới bây giờ vẫn không nghĩ tới, hai người đang yêu nhau lại đột nhiên bị ép buộc xa nhau như vậy, trong lòng thống khổ đến nhường nào. Đau nhức giống như là đem từng lớp da thịt trên người cố gắng xé ra vậy.



Văn Tích Tuệ quả thật là một người thông minh, rõ ràng là người tới chia rẽ bọn họ, thế nhưng Trình Duyệt tuyệt không trách bà, thậm chí căn bản còn không tìm được lý do để hận bà. Trình Duyệt có thể thấy được Văn Tích Tuệ rất thương Diệp Kính Hy, càng không đành lòng hủy đi hạnh phúc của con trai bà, bà ở ngoài cửa luôn miệng nói xin lỗi Trình Duyệt đều nghe được, mà những lời bà nói anh cũng rất tin tưởng.



Một bậc làm cha làm mẹ, một người phụ nữ khôn khéo tài giỏi, thật không cần phải vứt bỏ hình tượng của mình mà khóc lóc diễn trò trước mặt một người tầm thường như mình được. Lời của bà hoàn toàn là thật, Diệp gia quả thật là đã tới tuyệt cảnh rồi.



Diệp Kính Hy hiện giờ giống như là đang đứng ở trên đỉnh núi vậy, một bên là lửa cháy hừng hực, một bên là biển cả mênh mông. Diệp Kính Hy biết bơi, dưới biển còn có cha mẹ anh em của mình, đương nhiên anh sẽ hướng về đại dương cuồn cuộn ấy mà nhảy xuống.



Thế nhưng, bên đống lửa này còn có Trình Duyệt mà anh yêu nhất! Anh luyến tiếc, anh không dứt bỏ được, cho nên anh mới thống khổ như vậy, do dự như vậy, nhiều lần dằn vặt chính mình, cũng là dằn vặt thân nhân đang chờ anh dưới biển, cùng với Trình Duyệt đang chờ anh ở phía sau.



Mà Văn Tích Tuệ lại giao cho Trình Duyệt một nhiệm vụ, trong lúc anh do dự như thế, nhẹ nhàng đẩy anh xuống.



Nhiệm vụ này rất đơn giản.



Mà cũng rất tàn nhẫn.



Trình Duyệt còn nhớ rất rõ, khi vừa mới bắt đầu yêu Diệp Kính Hy, chính mình còn bởi vì lo sợ đồng tính yêu nhau không được chấp nhận, mới giới thiệu anh cho Phan Lâm, chịu đựng đau đớn mà đẩy Diệp Kính Hy ra xa.



Ngày hôm nay, chính mình lại tự tay đẩy đi người mình yêu nhất, là lần thứ hai.



Cũng sẽ là lần cuối cùng.