Yêu Thương Tựa Không Khí

Chương 29 : Chia xa

Ngày đăng: 21:02 19/04/20


Đêm hôm đó, Giang Tử Đông đưa Trình Duyệt tới một quán bar gần trường học, nói là dẫn anh đi mở mang tầm mắt một chút. Kỳ thực Trình Duyệt rất rõ ràng, hắn chỉ lấy cái này làm cớ, muốn cho mình xả ra bớt tình tự áp lực mà thôi. Mỗi khi tâm tình không tốt, cũng nên đi ra ngoài tìm cách gì đó để xả ra hết thì mới thoải mái được.



Đó là lần đầu tiên Trình Duyệt tới quán bar, mọi người đều điên cuồng múa may dưới ánh đèn rực rỡ, bên tai là tiếng nhạc đinh tai nhức óc. Trình Duyệt rất không quen với bầu không khí ồn ào nhốn nháo này, chỉ cúi đầu ngồi trong góc uống rượu với Giang Tử Đông.



Một ly rồi một ly cứ thế tiến vào trong bụng, trong đầu chợt thoáng qua bốn năm Trình Duyệt học đại học. Cảnh tượng năm nhất năm ấy cùng Giang Tử Đông gặp mặt, còn có cả cảnh tượng bốn người ở trong ký túc xá ăn lẩu chơi mạt chược, những chuyện cũ này rõ ràng ở ngay trước mắt, tới lúc xa nhau rồi thì cái hồi ức ngây ngô tốt đẹp trong trí nhớ ấy lại càng khiến cho người ta hoài niệm hơn.



Về sau, càng uống lại càng nhịn không được nhớ tới cảnh tượng lần đầu tiên gặp mặt Diệp Kính Hy vào đêm mưa hôm đó, tựa như một giấc mơ mờ ảo. Từng phút từng giây cùng người kia một chỗ đều ấm áp đẹp đẽ đến thế. Ngày ngày cùng nhau chạy bộ, cùng nhau mua đồ ăn, về nhà rồi lại cùng nhau làm cơm, tản bộ nói chuyện phiếm, cuộc sống bình thản ấm áp như vậy, hôm nay lại bị chính mình tự tay hủy đi rồi.



Trình Duyệt có chút tự giễu mà cười cười.



Cái loại tính cách quá mức lý trí lãnh tĩnh trong chuyện tình cảm như mình, không biết là tốt hay xấu đây. Ít ra thì, những người có loại tính cách này trong chuyện tình cảm chắc chắn sẽ rất khổ cực.



Sau đó lại mơ mơ hồ hồ nhớ rõ, mình uống rất say, được Giang Tử Đông dìu về ký túc xá. Trở lại ký túc xá rồi thì ngã xuống giường ngủ một giấc ngon lành, trong cơn mơ màng, Trình Duyệt mơ thấy điện thoại di động của mình phát sáng, là tin nhắn của Diệp Kính Hy nói “Chúng ta chia tay đi.” Trình Duyệt liền giương khóe miệng nở nụ cười, thì thào nói, thật tốt quá, anh rốt cuộc cũng buông tay rồi, em đã chờ những lời này của anh, chờ rất vất vả a. Sau này anh ở New York, em ở trong nước, cũng không biết bao giờ mới có thể gặp nhau, có thể lúc gặp nhau rồi thì cảnh còn nhưng người đã mất. Bất quá, em sẽ chờ anh, mặc kệ là bao lâu em cũng sẽ chờ, bởi vì em, cũng không còn khả năng yêu người khác nữa rồi.



Trình Duyệt ở trong mơ nói rất nhiều rất nhiều, nói đến nỗi cả cổ họng đều đau rát lên, lúc này mới dần dần mệt mỏi mà thiếp đi.



Sáng hôm sau tỉnh lại chỉ cảm thấy đầu đau như muốn nứt ra. Trình Duyệt bò xuống giường, thấy trên bàn là bữa sáng Giang Tử Đông đã mua sẵn, sữa vẫn còn nóng, bên cạnh còn có chút thuốc giải rượu. Trình Duyệt ăn bữa sáng xong, trong lòng đối với hắn rất cảm kích.



Mãi tới buổi trưa Giang Tử Đông mới trở lại, còn xách về rất nhiều đồ ăn.



Trình Duyệt kinh ngạc hỏi: “Anh làm gì thế?”



Giang Tử Đông nói: “Tôi muốn ăn một bữa cơm cậu làm a, từ sau khi cậu dọn ra, đã lâu không được ăn, thấy nhớ nhớ. Mai mốt tốt nghiệp rồi có thể sẽ không còn cơ hội nữa.”Trình Duyệt nhìn hắn lấy cánh gà với cá tươi ra, cười cười nói: “Tôi cũng muốn xuống bếp một chút, nhưng mà ở trong ký túc xá cũng không thể làm được mấy thứ này.”



“Căn nhà cậu thuê không phải có nhà bếp sao? Hay là cứ tới chỗ đó đi. Hôm nay là sinh nhật tôi, coi như là cậu làm một bữa tiệc lớn tặng tôi đi.”



“Được rồi.” Nhìn ánh mắt chờ mong của hắn, Trình Duyệt mỉm cười đồng ý.



Năm giờ chiều, hai người cùng nhau tới căn nhà mà Trình Duyệt và Diệp Kính Hy cùng thuê.



Giang Tử Đông đi dạo một vòng quanh nhà, không khỏi khen ngợi: “Cảnh vật quả thật không tồi.” Trình Duyệt nói: “Còn phải nói sao, trước đây là do tôi tìm giúp anh ấy mà. Tiền thuê nhà cũng rất rẻ.” Giang Tử Đông à một tiếng, nói tiếp: “Cậu làm cơm tôi cũng không giúp được, không bằng để tôi tới phòng đọc sách nhìn một chút, khỏi vướng chân vướng tay cậu.” Trình Duyệt cười cười: “Trong phòng đọc sách đa số là sách tiếng Anh Diệp Kính Hy mua, tôi sợ anh đọc không nổi ấy.” Giang Tử Đông nói: “Không sao, tôi tùy tiện coi một chút thôi.”



Trình Duyệt liền dẫn hắn tới phòng đọc sách, sau đó quay trở vào bếp chuẩn bị cơm tối.



Giang Tử Đông mua rất nhiều đồ ăn, phải mất một tiếng mới làm xong hết được, trời cũng đã tối đen. Trình Duyệt bận rộn chạy tới chạy lui, dọn bàn cơm chỉnh tề xong, thấy trong phòng đọc sách vẫn còn sáng đèn, Trình Duyệt liền hướng về phía đó kêu lên: “Giang Tử Đông, cơm nước xong hết rồi, ra ăn thôi.” Trong phòng một lúc lâu vẫn không có ai đáp trả, Trình Duyệt cho rằng hắn mải mê đọc sách nên không nghe được, vì vậy liền đi sang mở cửa gọi hắn.



“Giang…”



Trong phòng lại không có một bóng người.



Trình Duyệt kinh ngạc nhìn trên bàn có một tờ giấy ghi chú chưa ai chạm qua, trong lòng dần dần nổi lên một nỗi bất an kỳ quái.



Đột nhiên ngoài sân vang lên tiếng gõ cửa, Trình Duyệt cho rằng Giang Tử Đông đã trở về, thở phào một hơi, lau lau tay đi ra mở cửa.



“Giang…”


Bên môi cảm nhận được mùi vị đắng chát, là… Nước mắt của anh sao?



Một nụ hôn này kéo dài thật lâu, cuối cùng, Diệp Kính Hy mới buông Trình Duyệt ra, hơi khép mắt lại, bình tĩnh nói.



“Em đi đi.”



Trình Duyệt bình thản bước ra khỏi phòng ngủ, ánh mắt chậm rãi đảo qua bữa cơm phong phú trên bàn. Cá hấp tương, cánh gà kho, chính mình tự tay làm ra mấy món này, để ở đó giống như là đang cười vào mặt mình vậy, một đũa cũng chưa có ai động qua, bây giờ cũng đã nguội lạnh rồi.



Trình Duyệt cười cười nói: “Mẹ, chúng ta đi thôi.”



Trình Duyệt và mẹ mình, còn có Giang Tử Đông, cùng nhau rời khỏi căn nhà ấy.



Anh biết Diệp Kính Hy vẫn còn đang ở phía sau nhìn anh, cho nên mỗi một bước chân, anh đều đi rất vững vàng, mạnh mẽ chống đỡ thân mình, không cho bất kỳ ai nhận ra chút khác thường nào cả.



Tia sáng ấm áp phía sau càng ngày càng mờ ảo, mà ánh mắt của người kia cũng càng ngày càng xa, cuối cùng, khoảng cách của hai người họ cũng đã bị bóng đêm dày đặc khi ấy chậm rãi chia cắt.



Đêm hôm đó đột nhiên đổ một trận mưa to, trận mưa cuối cùng của mùa thu này lại cực kỳ rét lạnh, Trình Duyệt vẫn không ngủ được, nửa đêm giật mình tỉnh giấc, nhịn không được mà ra ngoài ban công đứng ngẩn người.



Gió đêm thổi mưa hắt vào trên mặt, toàn thân đều lạnh lẽo.



Hai người họ gặp nhau vào một đêm trời đổ mưa to, mà hôm nay chia xa nhau cũng vào một đêm mưa như thế, giống như là một dấu chấm tròn hoàn mỹ vẽ trên bức tranh tình cảm của bọn họ vậy. Cẩn thận nghĩ lại, hai người ở bên nhau đã gần một năm rồi, mà cái phần khắc cốt ghi tâm ấy lại khiến cho đôi bên suốt đời khó có thể quên được.



Trời vừa hừng đông, điện thoại di động của Trình Duyệt đột nhiên vang lên, là tin nhắn đến từ Diệp Kính Hy, chỉ có ba chữ.



“Anh đi đây.”



Trình Duyệt kinh ngạc nhìn ba chữ đó.



Anh đi rồi, làm sao bây giờ, hiện tại đã bắt đầu thấy nhớ anh, cuộc sống sau này mình làm sao tiếp tục chống đỡ đây? Không biết còn có thể gặp anh lần nữa hay không, không biết lần sau gặp lại hai người trông như thế nào, khi đó, còn có thể yêu nhau nữa không? Mình đã thương tổn anh như thế, anh có thể tha thứ cho mình không? Mang theo hy vọng xa vời mà đợi chờ như thế, làm sao có thể chịu đựng tiếp đây? Có thể chịu đựng bao lâu đây?



Trình Duyệt suy nghĩ lâu thật lâu, vẫn không nghĩ ra đáp án cho bản thân mình. Chuyện sau này cũng không ai dự liệu được, chỉ là Trình Duyệt biết, cả đời này của mình, về phần tình cảm xem như đã thất bại, hoàn toàn chấm hết rồi.



Trình Duyệt cười cười, nhắn lại cho anh một tin.



“Chúc anh hạnh phúc.”



Sau đó lại nắm chặt điện thoại di động chờ hồi âm.



Đáng tiếc, mãi đến khi điện thoại trong tay nóng lên, mãi đến khi trời đã tạnh mưa rồi, ở phía đông dần dần lộ ra ánh rạng đông màu bạc, Trình Duyệt vẫn không nhận được hồi âm nào từ Diệp Kính Hy cả.



***



Suy nghĩ của tác giả: Phần hồi ức cuối cùng cũng viết xong. Giang Tử Đông quả thật rất đáng ăn đá, bất quá tình tiết cũng không ngoài dự đoán của mọi người a… Hãi thật…