Yêu Thương Tựa Không Khí

Chương 31 : Trình nhạc

Ngày đăng: 21:02 19/04/20


Trình Duyệt bước nhanh về phía phòng khám bệnh, hai tay siết chặt, buông ra, rồi lại siết chặt, phải nhiều lần lặp lại động tác đơn giản ấy mới có thể khiến anh không quá thất thố trước mặt Diệp Kính Huy, không đến nỗi không khống chế được mình mà đứng bật dậy bỏ chạy như điên như cuồng.



— Cả nhà họ quả nhiên đã trở về.



Từ nhiều năm trước sau khi gặp Văn Tích Tuệ, Trình Duyệt chưa từng nghĩ tới sẽ có một ngày người nhà của Diệp Kính Hy lại cùng lúc xuất hiện như thế. Thế nhưng hôm nay, trong một tình huống ngoài ý muốn này, anh lại đồng thời gặp cả hai cậu em trai của người nọ.



Diệp Kính Hy cũng đã nói cho anh nghe qua tên của bọn họ, đột nhiên hôm nay lại sống động xuất hiện trước mặt mình, lại còn nói chuyện cười đùa với mình nữa.



Hai người bọn họ vẫn chưa biết được chuyện gì, thế nhưng Trình Duyệt lại thấy hoảng hốt lo sợ.



Anh sợ vẻ mặt bình tĩnh của Diệp Kính Văn khi khám bệnh cho mình, sợ cái loại ánh mắt soi mói dò xét của Diệp Kính Huy, anh sợ cảm tình mà mình đã chôn sâu dưới đáy lòng sẽ bị khai quật ra không chút lưu tình, ngay cả vết sẹo cũ trong lòng cũng vậy, sợ sẽ bị phơi ra trần trụi dưới ánh mặt trời. Như vậy không khác nào đem vết thương tàn nhẫn xé ra, sau đó lại xát lên một lớp muối.



Không muốn để cho bọn họ biết, mình cư nhiên đã chờ đợi người kia hơn mười năm qua.



Tựa như một thằng ngốc mà đần độn chờ rồi lại đợi.



Trình Duyệt hít sâu một hơi, đem những suy nghĩ hỗn loạn này đẩy hết ra khỏi não. Tiện tay cầm bản báo cáo vo thành một cục ném vào thùng rác, lại tới một cửa hiệu bán quần áo bên kia đường mua một chiếc sơ mi cùng kiểu đang mặc trên người để thay, sau đó đi về phía khu nam của đại học T.



“Anh về rồi à.” Vừa thấy Trình Duyệt trước cửa tiệm đồ ngọt, Trình Nhạc liền vui vẻ chạy tới, thấy anh hai có gì đó là lạ, Trình Nhạc nhíu mày, “Anh sao thế? Sắc mặt lại khó coi thế này? Còn có, sau đầu anh bị gì thế… Chuyện gì xảy ra?”



Trình Duyệt cười cười: “Gặp mặt bạn cũ, uống vài ly nên hơi say ấy mà, đi toilet bị đụng đầu vào cửa thôi.” Vỗ vỗ mu bàn tay của em trai mình, nhẹ giọng nói, “Đừng lo lắng, không có việc gì đâu.”



Trình Nhạc vươn tay đỡ lấy anh, “Vậy chúng ta đi thôi, thời gian sắp tới rồi. Anh nếu thấy mệt thì sau khi lên xe dựa vào em ngủ cũng được. Từ đây tới khu phía đông cũng phải mất một tiếng đồng hồ.”



“Ừm.” Trình Duyệt gật đầu, mắt nhìn thấy ly nhựa trong tay Trình Nhạc, mỉm cười nói, “Em có vẻ rất hưởng thụ nhỉ, trời nóng nên trốn vào tiệm đồ ngọt uống trà sữa hả?”



“À, có một bạn họ Quy mời em uống ấy mà.” Nhắc tới trà sữa, tâm tình Trình Nhạc tựa hồ rất tốt, vứt ly trà sữa đã hết đi, lại mua cho Trình Duyệt một ly nước chanh, ôn nhu nói, “Anh, cho anh nè, uống một chút cho dễ chịu.”



Trình Duyệt tiếp nhận, lại vỗ vỗ vai Trình Nhạc: “Không ngờ em cũng thật hiếu thuận a.”



Trình Nhạc nở nụ cười, khoát tay lên vai anh trai, kéo lại, “Còn phải nói sao.”Hai người cùng nhau ngồi lên xe đi tới khu phía đông của trường, Trình Nhạc rất ân cần mà nhường chỗ phía trong sát cửa sổ cho anh trai.



Quả nhiên, vừa lên xe, Trình Duyệt liền mơ mơ màng màng nhắm hai mắt lại.



Trình Nhạc thuận tiện kéo rèm cửa sổ, đem đầu của anh nhẹ nhàng đặt lên vai mình, để anh có tư thế thoải mái một chút.




Trình Nhạc thu hồi ánh mắt, nghiêng đầu nhìn sườn mặt của anh trai mình, nhẹ giọng nói: “Anh, bữa nào em cũng tới nghe anh giảng bài nhé.”



“Hả?” Trình Duyệt giật mình, chẳng biết tại sao cậu em mình lại có hứng thú với âm nhạc, bất quá từ trước đến nay anh rất ít khi cự tuyệt yêu cầu của Trình Nhạc, vì vậy gật đầu nói, “Em có hứng thú thì cứ tới nghe, khóa tự chọn của anh học kỳ này là vào tối thứ tư đấy.”



“Đã biết.” Khóe môi Trình Nhạc khẽ nhếch lên, “Được rồi, em về ký túc xá đây.”



“Ừ, anh đi với em. Thuận tiện giúp em chỉnh lý…”



“Anh tinh thần không tốt, quay về nghỉ ngơi đi.” Trình Nhạc cắt lời anh, “Em đã lớn rồi, không cần anh lúc nào cũng chăm nom như vậy đâu. Hiểu không a?”



Nhìn ánh mắt kiên định của em trai, Trình Duyệt không thể làm gì khác hơn là cười gật đầu, “Được rồi, anh đây trở về.”



“Anh.” Trình Nhạc đột nhiên gọi anh lại.



“Ừ?” Trình Duyệt quay đầu, “Sao thế?”



“Tiền học phí anh không cần đưa cho em nữa đâu, anh cứ giữ lại ít tiền, vì dự định sau này của mình đi.” Dừng một chút, “Anh cũng phải kết hôn, không đúng sao? Mua nhà, mua xe, mấy cái này cũng nên chuẩn bị rồi.”



Trình Duyệt hơi nhíu mày, ngữ khí cũng nghiêm túc, “Em bây giờ còn đang đi học, chưa kiếm ra tiền, làm anh trai sao có thể mặc kệ em được? Chuyện kết hôn anh tạm thời không lo lắng, em không cần phí tâm làm gì.”



“Anh còn tính đợi đến khi nào?” Trình Nhạc lạnh mặt, “Em cùng với mấy đứa bạn hiện đang làm thiết kế web, thu nhập cũng không tệ lắm, anh cho rằng những thứ em học bốn năm qua đều vô dụng sao? Được rồi, việc này không cần thương lượng nữa, quyết định như vậy đi.”



“Thế nhưng…”



“Cứ như vậy đi.”



Một lúc lâu sau, Trình Duyệt mới nhún nhún vai, “Được rồi, tùy em, chết đói cũng đừng bảo sao anh mặc kệ em đấy.” Trình Duyệt khẽ thở dài, “Ai, thực sự là càng lớn càng không biết nghe lời. Hồi bé còn dễ thương được một chút.” Nói xong liền đưa tay vò vò tóc Trình Nhạc, cười nói, “Thôi anh về đây. Sau này khai giảng rồi thì tới nhà ăn ăn cơm, đừng có mà qua chỗ anh ăn ké đấy, nghe không?”



Trình Nhạc cười rộ lên: “Ừm, anh về sớm nghỉ ngơi đi. Mấy ngày nay mệt mỏi rồi.”



Trình Duyệt vỗ vỗ vai cậu, “Biết rồi, nói mãi.”