Yêu Thương Tựa Không Khí
Chương 33 : Gặp lại
Ngày đăng: 21:02 19/04/20
Trình Duyệt về tới ký túc xá của công nhân viên trong trường. Ký túc xá này tuy diện tích hơi nhỏ nhưng cái gì cũng có đủ cả, ngoại trừ phòng ngủ không được lớn cho lắm ra, còn có phòng tắm và nhà bếp riêng, đối với một người độc thân như Trình Duyệt thì vậy là đã đủ rồi.
Ký túc xá được thu dọn rất sạch sẽ, chỉ vì ngày nghỉ không có ai ở nên trông có vẻ hơi quạnh quẽ một chút.
Trình Duyệt thay dép, mở chiếc tủ lạnh rỗng tuếch ra, giặt sạch khăn lau từ trong ra ngoài một lần, sau đó đem rau dưa hoa quả vừa nãy mua ở siêu thị cất vào trong tủ, trứng gà cũng được sắp xếp ngay ngắn chỉnh tề.
Nhìn tủ lạnh dần dần được nhét đầy, Trình Duyệt lúc này mới thỏa mãn nở nụ cười.
Lau tủ lạnh xong thì người cũng đầy mồ hôi, Trình Duyệt vào phòng tắm tắm một chút cho mát mẻ. Từ một bên nhìn qua, trong gương là hình ảnh cái ót mình dán một khối băng dính trắng trắng, trông rất buồn cười, đặc biệt là mình đang làm giáo viên, nếu đứng ở trên giảng đường quay người lại, học trò phía dưới nhìn thấy không chừng cười lăn ra đất mất. Trình Duyệt cau mày tháo miếng băng ra, tuy rằng vết thương có hơi đau, cũng may là máu đã đông lại, hẳn là không có vấn đề gì.
Tắm rửa xong đi ra, lại nghe được một trận tiếng gõ cửa.
Trình Duyệt ra mở cửa, người đàn ông ở bên ngoài chính là thầy Ngụy Thánh Hiên dạy cùng khoa với Trình Duyệt. Bàn làm việc kế bên cạnh Trình Duyệt, ký túc xá cũng sát vách, vì thế trong công việc hắn cũng rất quan tâm tới anh. Hắn cùng với Giang Tử Đông là bạn thân, chuyện này kỳ thực Trình Duyệt đã biết từ lâu rồi. Đáng tiếc Giang Tử Đông còn tưởng rằng Trình Duyệt không biết gì cả, suốt ngày cứ giả vờ giả vịt.
Trình Duyệt cười cười nói: “Thầy Ngụy, tìm tôi có việc gì à?”
Ngụy Thánh Hiên sờ sờ mũi nói: “Nghe được sát vách có tiếng động mới qua nhìn một chút, quả nhiên cậu đã trở về.”
“Ngày mốt là khai giảng rồi, phải về sớm chuẩn bị chứ.”
“Ừm, tôi có giúp cậu sắp xếp chương trình học của học kỳ này rồi.” Ngụy Thánh Hiên đưa thời khóa biểu cho Trình Duyệt, dừng một chút lại nói tiếp, “Dù gì cũng sắp khai giảng, tôi tính đêm nay đi ra ngoài thả lỏng giải khuây một chút, cậu đi chung với tôi đi.”
Trình Duyệt khẽ cười cười: “Rủ tôi thì chán chết, anh đi đi, chơi cho vui vẻ một chút.”
Ngụy Thánh Hiên chau mày: “Tôi nói cậu chứ, Trình Duyệt, cậu còn trẻ như vậy, cuộc sống sao lại tẻ nhạt đơn điệu như thế? Đi thôi, đêm nay theo tôi đi mở mang tầm mắt, thả lỏng tâm tình, khai giảng xong là bận rộn bù đầu lại rồi.”
Nói xong liền đưa tay lôi Trình Duyệt ra ngoài.
Trình Duyệt không lay chuyển được hắn, mà tâm tình anh vốn đang không tốt, cũng muốn đi thư giãn một chút, vì vậy cười nói: “Được rồi, tôi đi. Bất quá anh để tôi thay đồ cái đã, ăn mặc thế này ra đường mắc công làm ảnh hưởng bộ mặt thành phố a.”
Ngụy Thánh Hiên ngẩn người, lúc này mới phát hiện Trình Duyệt còn đang mặc bộ đồ tắm màu trắng, xương quai xanh xinh đẹp như ẩn như hiện dưới cần cổ trắng nõn, hắn vội vàng dời đi tầm nhìn, nói, “Được, cậu thay đồ đi. Tôi ở dưới lầu chờ nhé.”Ngụy Thánh Hiên lái xe đưa Trình Duyệt tới đường Đông Hoa, đây vốn là đoạn đường náo nhiệt nhất, đặc biệt lại càng phong phú về đêm. Quán bar, KTV (karaoke), liên tiếp nối đuôi nhau, toàn bộ con đường về đêm đều rực rỡ ánh đèn, chỉ là những ánh đèn này mang theo những phong cách khác nhau khiến người ta có chút hoa mắt.
Người đi đường xung quanh đây đều ăn mặc rất sành điệu, Trình Duyệt nhìn trên cửa kính xe hơi phản chiếu bóng dáng của mình, mặc một chiếc sơ mi ngay thẳng đứng đắn, dáng vẻ mất tự nhiên, hoàn toàn không hợp với chốn này chút nào cả. Hít sâu một hơi, Trình Duyệt đối với ý nghĩ cùng Ngụy Thánh Hiên ra ngoài uống rượu giải sầu quả thật là cực kỳ hối hận.
“Trình Duyệt, thấy không, quán bar ở đằng kia chính là chỗ tôi muốn dẫn cậu đi tối nay đấy.”
Ông chủ của quán bar này quả thật rất có cá tính, đèn trước cửa quán cứ chớp chớp lóe lóe liên tục thiệt khiến người ta hoa cả mắt, kiểu chữ trên tấm biển hiệu cũng cực kỳ tiêu sái khoa trương, phải nhìn kỹ mới thấy được năm từ trên đó, chính là “Crazy”.
“Phòng số 1 hẳn là không có người chứ.” Diệp Kính Hy trầm giọng cắt lời cậu.
“Đây…” A Tề có chút do dự, “Phòng số 1 là phòng riêng của ông chủ.”
“Tôi biết.” Diệp Kính Hy dừng một chút, “Nó hôm nay về biệt thự ở ngoại ô phía Tây rồi, không phải sao? Cậu cứ nói với nó, bằng lái hôm nào rảnh tôi sẽ trả lại, đêm nay mượn phòng của nó dùng tạm một lát.”
“Vâng ạ, tôi đã hiểu.” A Tề cười cười, lấy một tấm card từ trong túi ra đưa cho Diệp Kính Hy, “Đây là chìa khóa phòng.”
Diệp Kính Hy tiếp nhận lấy, hơi nhíu nhíu mày, “Sau này người nọ nếu còn tới đây, cậu biết phải làm thế nào rồi chứ?”
“Vâng, tôi sẽ bảo đảm an toàn cho anh ấy.”
“Tốt lắm.” Diệp Kính Hy gật đầu, từ trên ghế sô pha đứng dậy, khoát khoát tay, “Được rồi, cậu đi làm việc đi.”
Ánh đèn rực rỡ chói mắt cứ thay phiên nhau rọi lên người Trình Duyệt, khiến cho chiếc áo sơ mi màu trắng thuần cũng theo đó mà biến đổi màu sắc.
Diệp Kính Hy chậm rãi đi về phía anh, nhìn bóng lưng hao gầy kia càng ngày càng gần, hô hấp thậm chí cũng trở nên khó khăn hơn.
“Ngài Diệp…” Nhân viên pha chế hiển nhiên nhận ra được người đang đi tới là ai, Diệp Kính Hy ra hiệu cho cậu đừng lên tiếng, sau đó vươn tay, nhẹ nhàng bế Trình Duyệt lên.
Cậu nhân viên kia rõ ràng là khiếp sợ tới mức mở to hai mắt.
— Động tác của Diệp Kính Hy quá mức ôn nhu, ngay cả ánh mắt luôn luôn lạnh như băng ấy cũng đều dâng lên một loại nhu tình làm say lòng người.
Một tay vòng qua vai Trình Duyệt, để đầu đối phương nhẹ nhàng dựa vào trước ngực mình, tay kia thì vòng qua từ dưới đầu gối, hơi dùng sức một chút, đem cả người Trình Duyệt toàn bộ ôm lấy. Giống như là đang ôm một bảo vật trân quý nhất của mình vậy, thật dè dặt cẩn thận.
“Xin chào tất cả mọi người! Rất nhanh sẽ tới mười giờ, Crazy Time của chúng ta sắp tới rồi!!!”
Tiếng vỗ tay đinh tai nhức óc ở phía sau vang lên, tựa hồ hoàn toàn không hề hấp dẫn được một chút lực chú ý nào của Diệp Kính Hy cả. Trong khoảnh khắc ấy, ở trong mắt của anh, dường như chỉ còn lại người trong lòng mình mà thôi.
Anh vẫn luôn nhìn người kia, trong ánh mắt tràn đầy tình tự phức tạp. Mà cái người đang an an tĩnh tĩnh tựa vào trong lòng anh đó, hiển nhiên là vì uống say mà nhắm mắt ngủ ngon lành.
Một lúc lâu sau, Diệp Kính Hy mới khe khẽ thở dài, ôm người nọ đi vào trong thang máy. Thời khắc hoan lạc nhất trong quán bar rốt cuộc cũng bắt đầu trong những tiếng thét chói tai của các vị khách làng chơi dưới đại sảnh, còn bóng lưng của hai người họ lại dần dần biến mất trong bóng đêm.
—