Yêu Thương Tựa Không Khí

Chương 45 : Bí mật

Ngày đăng: 21:02 19/04/20


Lúc Diệp Kính Hy về đến nhà, vừa liếc mắt đã thấy Diệp Kính Huy đang lười biếng tựa trên ghế sô pha xem TV.



Thấy anh hai trở về, Diệp Kính Huy liền cười hề hề mà nói: “Xem ra tâm tình anh không tồi nha, đi hẹn hò sao?”



Diệp Kính Hy không trả lời, đi tới bên cạnh sô pha ngồi xuống, trầm giọng hỏi: “Chú tới đây có chuyện gì?”



Diệp Kính Huy cười tủm tỉm nói: “Chú ba nhớ cháu quá nên tới đây nhìn một chút ấy mà.”



Diệp Kính Hy thản nhiên nói: “Anh biết chú chả tốt được như vậy đâu.”



“Chậc, anh nói như vậy thật khiến em đau lòng, nói thế nào thì em cũng là chú ruột của Tiểu Diệp Khiêm a. Nhàn rỗi buồn chán tới thăm cháu nó không được sao?” Thấy vẻ mặt của lão đại nghiêm túc nhìn mình, Diệp Kính Huy liền ngưng cười, nhún nhún vai nói, “Được rồi, nếu như anh đã không chào đón em, vậy em đi về đây. Ngày mai em tới đưa Diệp Khiêm đi vòng vòng chơi được không?”



Diệp Kính Hy trầm mặc một chút, nói: “Được thôi, sáng sớm mai tới đón nó đi.”



“Không sợ em bán nó đi hả?”



Diệp Kính Hy cười cười nói: “Tuy rằng sở thích của chú có chút kỳ quặc, nhưng cũng không biến thái đến nỗi đi buôn người đâu.”



Diệp Kính Huy nhếch nhếch môi: “Cảm ơn anh đã khen ngợi em, thật đúng là khiến em được thương đến kinh hãi a.”



“Rồi, trên đường lái xe cẩn thận một chút.”



“Đã rõ.” Diệp Kính Huy lấy chìa khóa xe ở trên bàn, tiêu sái hướng lên lầu vẫy vẫy tay, “Tiểu Khiêm ơi, chú ba về nhé, ngày mai tới đưa con đi chơi nha!”



Tiểu Diệp Khiêm thò đầu ra từ trong khe cửa, hô to: “Dạ! Bái bai chú ba!”



“A? Ba về rồi?” Diệp Khiêm thấy Diệp Kính Hy, vừa định xuống lầu đã bị Diệp Kính Hy dùng ánh mắt ngăn lại, “Con ở trên lầu đọc sách một chút đi, ba có vài việc phải xử lý.”



“Vâng…” Diệp Khiêm rút đầu vào, tiện tay đóng cửa lại.



Trong phòng khách chỉ còn lại một mình Diệp Kính Hy, nhẹ nhàng cau mày lo lắng sự tình.



Kỳ thực anh đã sớm biết chân tướng, mấy năm nay một mực điều tra Tang Du, động tĩnh bên phía Tiêu Dật lớn như vậy, Diệp Kính Hy làm sao có thể không để ý? Hơn nữa sau khi anh ra khỏi nhà tự nhiên sẽ có người âm thầm bảo hộ Diệp Khiêm, hành động muốn mang thằng bé đi của Tiêu Dật cũng quá sơ sài rồi.



Diệp Kính Hy rất rõ ràng, hai cậu em âm thầm ở sau lưng mình xử lý chuyện này là vì muốn anh và Trình Duyệt có thể yên tâm ở bên nhau. Nguyên nhân hai đứa nhúng tay vào việc này, có lẽ là bởi vì bọn họ sau khi biết được sự thật năm đó, càng đối với ông anh trai này thêm kính trọng và yêu thương.




Diệp Kính Hy bị biểu tình của Trình Nhạc chọc cho cười rộ lên, nói: “Anh sẽ cùng anh hai cậu chính thức kết hôn.”



“Kết hôn?” Trình Nhạc rốt cuộc cũng phục hồi tinh thần lại, nhìn Diệp Kính Hy chăm chú hỏi, “Anh thật dự định sẽ kết hôn cùng anh ấy sao? Hai anh đều là đàn ông mà.”



“Đây không thành vấn đề, bọn anh sẽ ra nước ngoài đăng ký.”



“……” Trong lòng Trình Nhạc có chút vướng mắc, trước đây vẫn mong anh hai có thể rước được một chị dâu dịu dàng hiền lành về nhà, có thể chu đáo chăm sóc anh ấy, hiện tại chị dâu hiền lành dịu dàng lại biến thành người đàn ông cường thế đang ngồi đối diện mình đây, thật sự là quá nhức não mà.



Thế nhưng cũng không còn cách nào khác, ai bảo ông anh mình lại đi thích người ta chứ, còn thích nhiều năm như vậy. Làm người thân duy nhất của anh, chỉ cần anh hai hạnh phúc, Trình Nhạc đương nhiên sẽ không phản đối.



Thấy Trình Nhạc nhẹ nhàng cau mày, Diệp Kính Hy cười cười, nói sang chuyện khác: “Sự tình hôm nay cậu cũng biết rồi đúng không?”



Trình Nhạc gật đầu: “Trong lúc vô ý nghe được.”



“Vô ý?” Diệp Kính Hy ý vị thâm trường nhìn cậu một cái, cũng không vạch trần cậu, ngược lại bình tĩnh nói, “Cậu biết được chân tướng cũng tốt, thế nhưng, đừng nói việc này cho anh hai cậu nghe.”



“Hử? Tại sao?” Trình Nhạc nghi hoặc nói.



“…Anh không muốn anh hai cậu buồn lòng.” Diệp Kính Hy trầm mặc trong chốc lát, lại thấp giọng nói, “Cũng không muốn anh hai cậu biết, vất vả khổ cực nhiều năm như vậy là vì có người ở sau lưng tỉ mỉ tính kế…”



“Hiện tại tất cả đều đã yên ổn rồi, Trình Duyệt chỉ cần an tâm ở cạnh anh là được, những âm mưu ở phía sau này, biết chỉ càng thêm lo lắng. Những đau khổ này vốn là do anh tạo ra, hiện tại cũng nên để anh gánh chịu.”



Nhìn ánh mắt kiên định của Diệp Kính Hy, Trình Nhạc rốt cuộc cũng hiểu rõ, vì sao anh hai lại có thể khăng khăng một mực chờ đợi người này lâu như vậy.



Người đàn ông cường thế, thâm tình, dịu dàng, một lòng một dạ này, vì người mình yêu mà gánh chịu tất cả, bá đạo mà lại ôn nhu, đều khiến bất kỳ ai cũng phải liều mạng quý trọng.



Được làm người yêu của Diệp Kính Hy, có thể cũng là may mắn của anh hai mình rồi.



Tuy rằng cả hai đã khổ cực nhiều năm như vậy, thế nhưng sau khi trải qua biết bao sóng gió, hạnh phúc bất di bất dịch này mới càng đáng quý hơn.



“Những chuyện quá khứ này, cứ để nó vĩnh viễn qua đi.” Diệp Kính Hy nhìn Trình Nhạc đang cúi đầu suy tư, nhẹ giọng nói, “Đây là giao ước giữa hai chúng ta, được không?”



Trình Nhạc trầm mặc chỉ trong chốc lát, rốt cuộc cũng ngẩng đầu lên, đối mặt với ánh mắt của Diệp Kính Hy, kiên định nói: “Được. Để anh hai có thể an tâm cùng anh một chỗ, em sẽ để những chuyện này vĩnh viễn trở thành bí mật.” Sau đó lại nở nụ cười nói thêm một câu, “Là bí mật giữa hai anh em chúng ta.”