Yêu Thương Tựa Không Khí

Chương 48 :

Ngày đăng: 21:02 19/04/20


1.



A Tề ngồi một mình trong góc phòng của quán bar, trước mặt là một ly rượu đế cao tinh xảo, trong ly được rót đầy chất lỏng màu xanh lam, dưới ánh đèn đầy màu sắc trên trần nhà lộ ra một vầng sáng nhàn nhạt...



Những viên đá trong suốt lấp lánh trong ly rượu, tựa như những mảnh thủy tinh chìm giữa biển sâu, khiến người ta không khỏi cảm thấy khoan khoái...



Ly rượu này là sản phẩm mới của quán bar Crazy, do một bartender mới tới điều chế ra, trước hết được đưa tới cho A Tề nếm thử.



A Tề cẩm lấy ly rượu khẽ nhấp một ngụm, chất lỏng lạnh lẽo từ cổ họng chậm rãi trượt xuống dạ dày, trong khoang miệng tràn ngập mùi vị ngọt ngào khiến người phải mê muội.



Không hổ là bartender ưu tú nhất từ Pháp trở về, rượu chế ra tựa hồ có một loại ma lực nào đó hấp dẫn khiến người uống say mê.



A Tề đứng dậy đi tới trước quầy bar, đem ly rượu màu xanh kia nhẹ nhàng đặt ở trên bàn.



Anh chàng bartender trẻ tuổi đi tới, cười hỏi: "Anh Tề, thế nào?"



A Tề gật đầu, thản nhiên nói: "Ngày mai bắt đầu tiêu thụ đi."



Chàng trai khó nén được thần sắc vui mừng trong mắt, gật đầu nói: "Em sẽ chuẩn bị sẵn sàng. Chỉ là rượu này còn chưa có tên, không bằng anh Tề đặt tên cho nó đi?"



A Tề trầm mặc trong chốc lát, khẽ cười nói: "Vậy thì gọi nó là... Lam Sắc Mê Tình."



Lam Sắc Mê Tình...



Tựa hồ có một mảnh vụn nào đó trong trí nhớ đột nhiên thoảng qua trước mắt -



Tấm ga giường màu trắng, hai thân thể triền miên, nụ hôn nóng bỏng như muốn đốt cháy người, bên tai là giọng nói ôn nhu trầm thấp...



"Anh cho em... Uống cái gì..."



"Đừng sợ, chỉ là chút rượu trợ hứng thôi... Cách điều chế rượu này là anh mang từ Pháp về đó nha, chính là "Lam Sắc Mê Tình"... Thế nào? Thích không?"



"Không... Ô..."



Cậu trúc trắc dưới tác dụng của cồn mà hoảng loạn không biết làm sao, bởi vì phản ứng của thân thể mà xấu hổ đỏ mặt, đầu ngón tay trắng bệch nắm chặt lấy ga giường, mặc cho người kia muốn làm gì thì làm...



Rất đau, thế nhưng...



Rất hạnh phúc.



Được cánh tay mạnh mẽ của hắn dịu dàng ôm, được đôi môi ấm áp của hắn cẩn thận hôn...



Rất hạnh phúc.



Bởi vì khi đó, cậu đang điên cuồng yêu người đó, thậm chí nguyện ý vì hắn mà trả giá hết thảy...



A Tề cười cười, xoay người đi vào trong thang máy. Keng một tiếng, cửa thang máy đóng lại, tấm gương treo xung quanh phản chiếu hình dáng của cậu, sắc mặt cực kỳ tái nhợt.Tính ra thì, đó đã là chuyện của một năm trước rồi, thế nhưng tới bây giờ cậu vẫn ghi nhớ rất rõ ràng... Tựa như vừa mới xảy ra ngày hôm qua vậy.



Đêm hôm đó, người nọ đối với cậu rất ôn nhu, cậu trúc trắc hoàn toàn không biết làm thế nào để đối phó với những kỹ xảo trêu đùa của hắn, rất nhanh đã toàn thân vô lực mà ngã xuống giường, ngón tay run run nhưng vẫn gắt gao ôm chặt lưng của người nọ. Giống như là một loại sùng bái mà cẩn cẩn thận thận ôm.



Cậu nhớ kỹ đêm hôm đó, cậu còn mang theo nụ cười đi vào giấc mộng. Cậu cho rằng, được ngủ ở trong lòng người kia, chính là chuyện hạnh phúc nhất trong đời mình.



Ngày thứ hai khi tỉnh lại, bên giường không một bóng người...



Chiếc hộp bí mật ở dưới giường đã bị cạy khóa, tư liệu cơ mật được cất ở trong đó đều đã không cánh mà bay mất rồi.



Trên bàn chỉ để lại một tờ giấy, nét chữ mạnh mẽ tiêu sái khiến người xem phải giật mình -



"A Tề, tôi cầm tư liệu đi rồi, cảm ơn em đã giúp tôi nha. Em chắc sẽ không cho rằng tôi thật sự yêu em đấy chứ?"



Nhiệt độ từ máy điều hòa trong phòng rất thấp, cậu đột nhiên cảm thấy toàn thân đều rét run lên.



Lợi dụng?



Cái từ sắc bén này giống như một mũi dao xoẹt qua đầu cậu.



Thì ra chỉ là... Lợi dụng...



Nếu như không phải bởi vì cậu là người mà Diệp Kính Huy tín nhiệm nhất, nếu như không phải bởi vì trước khi Diệp Kính Huy ra nước ngoài giao tài liệu cơ mật cho cậu... Người kia, có lẽ sẽ chẳng thèm nhìn cậu lấy một lần.



A Tề một mình ngồi trong căn phòng trống vắng, kinh ngạc nhìn vào tấm gương trên vách tường, trong gương hiện ra gương mặt tái nhợt của cậu, sắc mặt khó coi cực kỳ, toàn thân đều phủ đầy dấu hôn ái muội bởi vì trận kích tình phóng túng mãnh liệt tối hôm qua, hôm nay xem ra, mọi chuyện lại trở thành một vở hài kịch đáng buồn nhất rồi.



Cậu lặng lẽ ngồi trong phòng mình, từ hừng đông cho đến khi bầu trời tối đen như mực, trong đầu vẫn luôn hiện lên từng chuyện từng chuyện từ khi cậu gặp người nọ đến nay.
Diệp Kính Huy ngồi dậy, xoa xoa đầu A Tề, cười nói: "Đừng nhớ tới hắn nữa, hắn không đáng."



A Tề cúi đầu thấp hơn nữa, nhẹ giọng nói: "...Em biết."



"Hôm nào để anh giới thiệu cho cậu một vài đối tượng, thử làm quen xem thế nào, chịu không?" Thanh âm của Diệp Kính Huy rất ôn nhu, thậm chí còn mang theo giọng điệu như đang dụ dỗ trẻ nhỏ.



A Tề biết anh chủ thật sự quan tâm cậu.



Thế nhưng, cái loại độc dược mang tên tình yêu này, cậu không bao giờ... Muốn nếm thử nữa.



Hai lần, cậu đã rất mệt mỏi rồi, cả người đầy thương tích, cậu không dám thử lần thứ ba đâu.



Chỉ là bởi vì rất khát vọng ấm áp, rất ao ước được người khác quan tâm, cho nên... Có ai đối tốt với cậu một chút, cậu đều cảm động đến nỗi không biết làm thế nào.



Tính cách như vậy, rất dễ bị lợi dụng.



A Tề ngẩng đầu lên, cười cười nói: "Không cần đâu, anh chủ. Anh để em lại trông nom công việc trong quán là em đã thỏa mãn rồi."



"Nhưng mà..."



"Thật sự không cần đâu. Em hiện tại rất tốt a."



Diệp Kính Huy nhìn chằm chằm A Tề một lúc lâu, mới khẽ thở dài nói: "Tùy cậu vậy. Anh không miễn cưỡng cậu nữa."



A Tề gật đầu nói: "Vâng."



Từ trong phòng đi ra, không biết tại sao lại cảm thấy có chút choáng váng.



Quan Thiên Trạch và Trần Nhiên không có kết cục tốt, kết quả này cậu đã dự liệu được sau khi trở lại quán bar rồi. Diệp Kính Huy cũng không bị tổn thất gì, với thủ đoạn của hắn và Tư Minh, những kẻ đã làm tổn thương người của họ, sẽ không ai có thể trốn thoát được.



Nhưng mà vậy thì sao chứ? Cho dù là Quan Thiên Trạch và Trần Nhiên đều chết hết, tất cả đều qua đi, thế nhưng có một sự thật không bao giờ cải biến được.



Cậu, Tề Thu, dưới đáy lòng đã bị một mũi dao sắc bén cắt thành nhiều vết thương lắm rồi.



Cả đời này, cậu chỉ có thể ẩn núp trong quán bar, dưới ánh đèn màu rực rỡ mờ ảo mà nở nụ cười.



Cậu thậm chí còn sợ ra ngoài ánh mặt trời, sợ những người đó sẽ dùng ánh mắt châm biếm nhìn cậu, sau đó khinh miệt nói -



A Tề, chính là một thằng rất đần, rất ngốc.



***



Suy nghĩ của tác giả:



Phiên ngoại tiếp theo sẽ viết về Giang Tử Đông.



Tất cả mọi người đều biết, tôi đem A Tề đáng thương bán cho Giang Tử Đông rồi, Đông ca phải chiếu cố em nó cho tốt đó >



Má Điệp: Anh có ý kiến sao? A Tề trông xinh như thế, tính cách lại dịu dàng ôn nhu, nếu như anh có được cậu ấy, sau này cậu ấy sẽ tựa như một chú cún con dịu ngoan đi theo bên người anh, một lòng một dạ, không tốt sao? Trình Duyệt có gì tốt chứ, anh theo đuổi anh ấy lâu như vậy, anh ấy còn chẳng thèm liếc mắt nhìn anh nữa là.



Trình Duyệt: Ặc... Tôi chỉ xem Đông ca là anh em thôi, tôi cũng hy vọng anh ấy có thể tìm được hạnh phúc.



Diệp Kính Hy: Tôi thấy A Tề rất tốt, cứ làm vậy đi.



Giang Tử Đông: Khụ khụ, tôi không có ý kiến.



A Tề: Tôi...



Má Điệp: Cậu có ý kiến gì?



A Tề: Tôi chỉ muốn cả đời ở bên cạnh anh chủ thôi...



Tư Minh: A Tề cậu đừng hy vọng nữa, nhiệm vụ ở bên cạnh Diệp Kính Huy đã giao cho tôi rồi.



Diệp Kính Huy: Anh cút đi, tôi rõ ràng thích A Tề hơn.



Tư Minh: Thật không?



A Tề: Tôi, tôi... Tôi đi là được...



Giang Tử Đông: Ngoan~ tới đây, tôi sẽ không để bọn họ ăn hiếp em.