Yêu Thương Tựa Không Khí

Chương 50 :

Ngày đăng: 21:02 19/04/20


3.



A Tề đi tới trước mặt Giang Tử Đông rồi dừng lại, nghi hoặc nhìn anh, một lúc lâu sau mới chợt nói: "Anh Giang, là anh à?"



- Không phải bảo là không cần bồi thường đồng hồ đeo tay nữa sao, sao còn đến đây đòi nợ nữa?



A Tề có chút hoảng hốt, kiên trì ngồi xuống dưới ánh nhìn chăm chú của Giang Tử Đông.



"Sao anh lại tới đây?" A Tề hỏi.



Giang Tử Đông không có trả lời, chỉ là thân thiết đánh giá cậu, càng nhìn càng cảm thấy cậu mặc bộ đồ này rất thuận mắt, áo sơ mi đơn giản cùng quần tây, lộ ra một loại khí chất dịu dàng ngoan ngoãn khiến người ta thấy thoải mái.Người ôn nhu dịu ngoan, chính là loại Giang Tử Đông thích.



A Tề bị ánh mắt của anh nhìn có chút xấu hổ, khẽ ho một tiếng, hỏi: "Anh Giang, anh tìm tôi... Có chuyện gì sao?"



Giang Tử Đông mỉm cười, không đáp mà hỏi lại: "Cậu làm ở chỗ này à?"



"Vâng."



Giang Tử Đông liếc nhìn A Tề, trầm mặc trong chốc lát. Money boy trong quán bar anh chưa bao giờ chạm qua, ngoại trừ do cái tính thích sạch sẽ của anh ra, còn có một chút là bởi vì lớp trang điểm, mùi nước hoa, keo xịt tóc cùng với mấy thứ đồ trang sức cồng kềnh trên người các MB khiến Giang Tử Đông cảm thấy phản cảm.



Anh từ trước đến nay chỉ thích người sạch sẽ gọn gàng mà thôi.



Thế nhưng cậu A Tề xinh đẹp trước mắt lại hoàn toàn không giống thế, trên người của cậu chẳng có bất kỳ đồ trang sức nào cả, quần áo cùng kiểu tóc đơn giản, khiến cho người xem cảm thấy rất thoải mái. Mà trọng yếu hơn là, trên người A Tề có một lực hấp dẫn rất đặc biệt, thậm chí còn làm cho Giang Tử Đông không thể dời mắt đi được.



Môi của cậu rất mỏng, màu đỏ nhàn nhạt, không biết nếu hôn lên thì có mùi vị như thế nào đây...



Giang Tử Đông nhẹ nhàng cười cười, ôn nhu hỏi: "Tối nay cậu rảnh không?"



A Tề gật đầu, mỉm cười nói: "Cũng rảnh, đêm nay không có chuyện gì làm cả."



- Có nghĩa là không có khách hẹn trước?



Giang Tử Đông đương nhiên là lý giải như vậy, vì thế trực tiếp nói: "Vậy cậu theo tôi ra ngoài đi."



A Tề cho rằng anh tới đòi nợ cậu vì chiếc đồng hồ, tự nhiên thấy có chút chột dạ, miễn cưỡng cười nói: "Đi... đâu?"



Giang Tử Đông giơ giơ đồng hồ đeo tay lên, ái muội nói: "Dù sao cậu cũng không có gì làm, không bằng đi sửa đồng hồ với tôi đi."



A Tề gật đầu, thành thật nói: "Được thôi. Anh chờ tôi một chút, tôi đi lấy tiền."



Nhìn bóng lưng của cậu biến mất trong tầm mắt, Giang Tử Đông nhịn không được cười lắc đầu. A Tề này sẽ không cho là mình tới cửa đòi nợ đấy chứ? Cậu ta thật sự không hiểu hay là đã thành cao thủ giả nai rồi?



Giang Tử Đông cầm ly Lam Sắc Mê Tình ở trên bàn lên, nhẹ nhàng nhấp một hơi, một mùi hương kỳ quái bỗng chốc tràn ngập trong khoang miệng, khiến anh nhịn không được nhíu nhíu mày. Anh ghét nhất là đồ ngọt, loại rượu trái cây giống thế này càng không muốn chạm vào. Anh thích uống rượu mạnh, như vậy mới sảng khoái dễ chịu, loại rượu trái cây nồng độ thấp như thế này làm anh thấy phiền.



Bất quá, cái tên Lam Sắc Mê Tình sao nghe có chút gì đó kỳ quái? Hình như có chỗ nào đó không thích hợp cho lắm?



Thấy A Tề đã trở về, Giang Tử Đông liền đưa ly rượu cho cậu, mỉm cười nói: "Nào, uống thử một ly."



A Tề nghi hoặc nói: "Đây là rượu gì?"



Giang Tử Đông nhún nhún vai, nói: "Là rượu trong quán các cậu, mùi vị ngọt quá tôi uống không quen. Cậu uống đi."A Tề cầm lấy chén rượu uống ngay một hơi, hơi nhíu nhíu mày.



Giang Tử Đông mỉm cười nói: "Sao vậy?"



"Vị hơi lạ."



Đó là bởi vì tôi đã pha thêm nửa ly coca vào a...



Giang Tử Đông cười thầm trong lòng, bề ngoài thì vẫn tỉnh bơ, đứng dậy vỗ vỗ vai A Tề nói: "Đi thôi, trễ quá thì tiệm sửa đồng hồ sẽ đóng cửa mất."



A Tề vẫn một lòng cho rằng anh muốn dẫn cậu đi sửa đồng hồ, vì thế cũng không suy nghĩ nhiều, đứng lên đi theo phía sau anh.



Hai người đi tới cửa, vừa lúc gặp phải phục vụ viên vừa dẫn Giang Tử Đông vào kia, cười cười hướng A Tề chào: "Anh Tề."



A Tề gật đầu nói: "Tôi có chút chuyện cần đi ra ngoài với anh này một lát. Khi nào anh chủ về, cậu báo với anh ấy một tiếng."



"Vâng." Phục vụ viên nói xong còn hiếu kỳ đưa mắt nhìn Giang Tử Đông, tựa hồ cảm thấy thật khó tin khi A Tề đi ra ngoài với anh ta.



Giang Tử Đông nở một nụ cười thật chính trực với đối phương, sau đó dắt A Tề đi vào bãi đỗ xe.



Giang Tử Đông chở A Tề tới một tiệm sửa đồng hồ gần đó, đặt chiếc đồng hồ lên quầy.



"Chiếc đồng hồ này chỉ bị hư mặt ngoài thôi, chỉ cần đổi mặt là được."



A Tề nhẹ giọng hỏi: "Bao lâu thì sửa xong?"



"Nhanh nhất cũng phải ngày mai."



A Tề gật đầu, lấy ví từ trong túi xách ra tính trả tiền, lại bị Giang Tử Đông ngăn lại, lấy thẻ ngân hàng của anh trả.



A Tề giật mình, nói: "Là tôi làm hư mà, để tôi trả."



Giang Tử Đông nhìn cậu cười một cái, "Không cần."



Hai người đi ra khỏi tiệm sửa đồng hồ, mưa vẫn còn chưa tạnh, Giang Tử Đông bung dù ra, thuận tiện ôm lấy vai A Tề.



Bị cánh tay mạnh mẽ của anh ôm vào lòng khiến toàn thân A Tề đều không được tự nhiên, xấu hổ muốn giãy ra, lại bị Giang Tử Đông dùng lực ôm lấy vai đi vào trong màn mưa.



Mưa quá lớn, chỉ có một cây dù, cả hai người đều bị ướt hết phân nửa, đến khi ngồi vào trong xe, A Tề nhịn không được mà hắt hơi một cái. Giang Tử Đông thấy cậu nhẹ nhàng xoa xoa mũi, mái tóc ướt sũng còn nhỏ giọt, càng nhìn càng thấy đáng yêu, trong lòng mềm nhũn, nhịn không được mà cởi áo khoác ra đưa cho cậu, ôn nhu hỏi: "Cậu sợ lạnh à?"



"À, có một chút." A Tề hướng anh cười cười.



Giang Tử Đông cũng nở nụ cười, không nói nữa, trực tiếp chạy xe tới một khách sạn quen thuộc gần đó.



Ánh mắt nóng rực của Giang Tử Đông làm cho A Tề thấy rất không được tự nhiên, vì thế dọc theo đường đi cậu vẫn luôn quay đầu ra nhìn cảnh mưa ngoài cửa sổ.




Giang Tử Đông ôm A Tề thoải mái cười ha hả, "Anh cũng không phải là bọn buôn người, biểu tình của em làm gì mà oanh liệt như thế." Nói xong, đưa tay xoa xoa mái tóc đen mềm mại của cậu cho rối lên, nhẹ nhàng nắm tay cậu nói, "Đi thôi."



A Tề đỏ hết cả mặt, ngoan ngoãn theo sau anh, đi về phía bãi đỗ xe.



Cậu cũng không nói rõ chân tướng cho Giang Tử Đông nghe. Có thể cậu thật sự điên rồi. Cậu thật sự rất lưu luyến cái ấm áp mà người này dành cho cậu, nhìn nụ cười ôn nhu của Giang Tử Đông, nơi mềm mại nhất đáy lòng như được phơi dưới ánh mặt trời ấm áp. Cho nên... Cậu thà rằng mạo hiểm như một con thiêu thân lao đầu vào lửa để duy trì cái quan hệ mỏng manh như bạn tình này, còn hơn là như một cái xác không hồn suốt ngày ẩn núp trong quán bar.



Dù cho lần này không có kết quả tốt đi nữa... Cậu cũng chấp nhận. Dù sao thì người bị tổn thương nhiều lần cũng chai rồi. Ít ra, ở cùng một chỗ với Giang Tử Đông cũng khiến cậu cảm thấy mình còn biết kích động, còn biết hồi hộp, còn biết vui sướng... Như một "người sống".



5.



Cuộc sống ở chung cứ như thế bắt đầu.



Cái mà A Tề không ngờ chính là, Giang Tử Đông cư nhiên mang cậu về "nhà" anh.



Đó là một căn nhà gần nơi làm việc của Giang Tử Đông, bởi vì anh sống một mình nên gian nhà cũng không lớn lắm, lại rất sạch sẽ. Trong phòng khách là một bộ ghế sô pha màu vàng nhạt cùng một chiếc TV LCD cỡ lớn, phòng làm việc được sắp xếp rất chỉnh tề, giá sách ở trên tường được chất đầy sách, trên bàn làm việc có hai chiếc máy tính, một chiếc notebook, chiếc còn lại là máy tính để bàn. Thấy A Tề khẩn trương đứng ở cửa không dám vào, Giang Tử Đông cười cười nói: "Laptop thì anh dùng để làm việc, còn máy tính để bàn này thì để thỉnh thoảng chơi game."



"Chơi game?" A Tề thật sự không tin được người đàn ông thành công trong sự nghiệp trước mặt mình đây lại có quan hệ với cái từ "chơi game" này.Giang Tử Đông kéo A Tề đến sô pha ngồi xuống, một bên rót nước, một bên giải thích nói: "Lúc anh còn học đại học thì cũng không có ngoan lắm đâu, trong phòng còn có ba cậu nam sinh khác, cả ngày đều đánh bài. Về sau anh tới nơi khác học, mua một chiếc vi tính, có lúc từng rất mê game online. Lúc đó chơi tới mê mẩn, còn bị thầy giáo gọi lên mắng cho một trận." Giang Tử Đông dừng một chút, khẽ cười cười, "Bây giờ tuy đã đi làm rồi, bất quá... Thỉnh thoảng cũng lên chơi game một chút, xem như là thư giãn tinh thần ấy mà."



"Sau này em ở nhà, nếu như có buồn chán thì mở máy tính lên chơi cũng được. Đúng rồi, mật mã của cái máy để bàn là ba số 0."



A Tề không biết anh vì sao lại nói với cậu mấy chuyện đó, có chút khẩn trương mà nhìn quanh ngôi nhà lạ lẫm này.



Giang Tử Đông đưa ly nước tới, "Uống nước không?"



A Tề kinh ngạc một chút, vội vàng lắc đầu: "Không, không cần..."



"Em đừng khẩn trương như vậy a." Giang Tử Đông bất đắc dĩ vỗ vỗ vai A Tề, "Anh không có ham mê kỳ quái nào cả, tìm em cũng không phải để ngược đãi em. Em không cần sợ anh như vậy chứ..." Giang Tử Đông ho nhẹ một tiếng, "Nhìn anh vô lại lắm sao?"



"Ặc, đương nhiên không phải..."



"Vậy em vì sao cứ trốn tránh anh mãi thế, không chịu nhìn anh... Hử?" Giang Tử Đông nghi hoặc vươn tay, nâng cằm đối phương lên.



Cả gương mặt của A Tề đều đỏ bừng, lông mi dài nhẹ nhàng rung động, vừa ngẩng đầu nhìn Giang Tử Đông một cái, lại cấp tốc cúi đầu xuống.



Giang Tử Đông sửng sốt, mỉm cười, tiến đến bên môi A Tề, thấp giọng hỏi: "Đối với loại quan hệ này... Thấy xấu hổ sao?"



Không đợi A Tề trả lời, liền tiến sát lại, hôn lên cặp môi đang nhẹ nhàng run rẩy kia. A Tề cứng người một chút, nhắm mắt lại ngoan ngoãn thừa nhận nụ hôn này. Giang Tử Đông được một tấc lại muốn tiến một thước, mở khớp hàm cậu ra, ôn nhu mà bắt đầu công thành đoạt đất.



Nụ hôn dần trở nên kịch liệt hơn. A Tề nhắm chặt hai mắt, bộ dáng vừa trúc trắc nhưng lại ngoan ngoãn, triệt để châm lên cơn dục hỏa trong cơ thể Giang Tử Đông. Giang Tử Đông mạnh mẽ ôm lấy cậu, bước nhanh vào phòng, đem A Tề đang hồi hộp khẩn trương áp ngã xuống chiếc giường rộng lớn.



Không có bất kỳ tác dụng của rượu nào hết, lần này... Hoàn toàn là cam tâm tình nguyện kết hợp.



Người đàn ông này vẫn ôn nhu như thế, A Tề rất nhanh đã sa vào trong sự dịu dàng của anh, chỉ có thể liều mạng hô hấp, thừa thụ những nụ hôn nhiệt tình này, cùng với những cái vuốt ve nhẹ nhàng và sự tiến nhập đầy cường thế...



Vào khoảnh khắc khi hai thân thể họ kết hợp với nhau, A Tề đột nhiên cảm thấy xúc động muốn khóc.



Cậu phát hiện, cậu đã nghiện cái người đàn ông tên là Giang Tử Đông này rồi. Cậu nghĩ, phòng bị của cậu có lẽ đã tan vỡ, mà càng đáng sợ hơn là, cậu căn bản không muốn từ bỏ.



Giang Tử Đông là người đầu tiên đưa cậu về nhà, người đầu tiên quan tâm tới cảm thụ của cậu, người đầu tiên thản nhiên cùng cậu nói chuyện phiếm. Tuy rằng, chủ đề nói chuyện rất đơn giản, thế nhưng, chưa từng có ai nguyện ý nói với cậu những chuyện vặt vãnh này, những chuyện ấy... Khiến cậu cảm thấy rất ấm áp.Cùng nhau nghênh đón cao trào, nhìn lồng ngực đang phập phồng ngay trước mắt, cảm thụ được hơi thở nóng rực ở bên tai, A Tề nhất thời cảm thấy tim đập nhanh muốn chết, chỉ có thể vươn hai tay ra, ôm chặt lấy lưng anh.



Một lát sau, Giang Tử Đông mới bình tĩnh lại, mỉm cười hôn lên trán A Tề, ôn nhu nói: "Mệt không? Anh mang em đi tắm." Nói xong liền bế A Tề lên đi vào trong phòng tắm.



- Chưa từng có ai làm cái việc tẩy rửa giúp cậu cả. A Tề đột nhiên nhớ tới rất nhiều lần trước đây, cậu đều phải tự mình chống tường mà chậm rãi đứng dậy, chịu đựng đau đớn mà tự mình bước tới phòng tắm, rồi lại tự mình chậm rãi tẩy rửa thân thể, có đôi khi thật sự là rất đau, không còn khí lực nào nữa, ngồi ở trong bồn tắm đến khi nước đều nguội lạnh, cuối cùng mới phải cắn chặt răng, hạ quyết tâm đưa tay tới cái chỗ khó có thể mở miệng kia, để dòng nước băng lãnh chảy vào trong cơ thể, cái cảm giác rửa sạch vết thương đó, đau đến khắc cốt ghi tâm.



Hôm nay được Giang Tử Đông ôm vào phòng tắm, dùng nước ấm cẩn thận rửa sạch thân thể cho mình, cảnh tượng đơn giản như vậy càng khiến vành mắt cậu chua xót không thôi.



Cậu biết, cậu đã thích Giang Tử Đông, bất tri bất giác rơi vào trong cái bẫy dịu dàng của đối phương mất rồi...



Chỉ là, lần này chỉ có thể len lén mà thích người nọ. Bởi vì, cậu không dám thừa nhận... Rất sợ sẽ nhìn thấy được ánh mắt khinh miệt của Giang Tử Đông.



"Vì sao... Lại là em?" A Tề nhẹ giọng hỏi.



Giang Tử Đông giật mình, dừng lại động tác, "Em nói sao?"



A Tề ngẩng đầu lên nhìn anh, "Trong quán bar có nhiều người như vậy, vì sao anh lại chọn em?"



Giang Tử Đông nhìn cậu, trầm mặc một lúc lâu, sau đó mới khẽ cười cười, nói: "Bởi vì, em... Khiến anh thấy an tâm. Anh rất thích cảm giác này."



Trong lòng A Tề khẽ run lên, đột nhiên ôm chặt lấy Giang Tử Đông, vùi đầu vào trước ngực anh.



Chất lỏng nóng rực ở viền mắt, cậu biết đó gọi là nước mắt.



Anh chủ đã từng nói với cậu, nghìn vạn lần không được khóc ở trước mặt người khác. Chỉ cần cậu khóc ở trước mặt người khác, thì người đó sẽ nắm được nhược điểm của cậu, sẽ càng thương tổn cậu sâu hơn.



Lúc bị Quan Thiên Trạch vứt bỏ, lúc bị Trần Nhiên ngược đãi, cậu cũng không có khóc, chỉ chống đỡ một hơi thở, bảo vệ một chút tự tôn hèn mọn đáng thương của mình.



Thế nhưng lúc này, chẳng biết tại sao, cậu lại rơi nước mắt. Giống như là nghẹn lâu lắm rồi rốt cuộc cũng bạo phát, nước mắt cứ từng dòng từng dòng tuôn trào, làm thế nào cũng không ngừng được.



Giang Tử Đông thấy nước mắt của A Tề cứ như nước sông không ngừng trào ra, nhưng vẫn hung hăn cắn môi, quật cường không để phát ra bất kỳ một tiếng động nào. Cái kiểu âm thầm khóc không tiếng động như thế này, bờ vai nhẹ nhàng run rẩy, mái tóc đen mềm mại dán ở trước ngực anh... Tất cả đều khiến trái tim Giang Tử Đông như bị ai đó thắt lại.Đau lòng...



Vì sao lại đau lòng người trước mặt như thế?



Muốn ôm lấy cậu, nhìn cậu vui vẻ mỉm cười, thậm chí điên cuồng mà nghĩ... Không bao giờ để cậu chịu bất cứ ủy khuất nào mà rơi nước mắt nữa.



Giang Tử Đông nhẹ nhàng vươn tay ra, dịu dàng ôm A Tề vào lòng.



"Đừng khóc..."



Ngón tay không ngừng không ngừng yêu thương vuốt ve mái tóc mềm mại của A Tề, thầm nghĩ nói cho cậu biết -



Có anh bên cạnh em rồi, cho nên, đừng sợ nữa...



Những chuyện đã qua, cứ để cho chúng xuống địa ngục hết đi. Có Giang Tử Đông anh ở đây, xem ai còn dám bắt nạt em.