Yêu Thương Tựa Không Khí

Chương 9 : Tâm động

Ngày đăng: 21:02 19/04/20


"Anh làm sao vậy?" Diệp Kính Hy nhẹ giọng hỏi.



"Không sao." Trình Duyệt cười cười, "Ăn xong rồi, cậu giúp tôi dọn bát đi."



Nói rồi đứng dậy, nhưng lúc đứng lên đột nhiên thấy choáng váng đầu óc.



Diệp Kính Hy nhanh tay lẹ mắt, lập tức đỡ lấy anh, để anh dựa vào người mình.



Nhìn sắc mặt anh tái nhợt, Diệp Kính Hy không khỏi nhíu mày: "Có chuyện gì vậy?"



"Không có gì đâu, tôi bị huyết áp thấp, mùa hè ngồi lâu, đột nhiên đứng lên đầu sẽ choáng váng." Trình Duyệt cười giải thích.



Diệp Kính Hy không tin. Ánh mắt thâm trầm chăm chú nhìn vào gương mặt anh, thấy lông mi Trình Duyệt nhẹ nhàng run rẩy, vừa nhìn đã biết là nói dối, vì vậy vòng tay ôm lấy vai anh, trầm giọng nói: "Đi theo tôi."



Hầu như là vừa lôi vừa kéo, Diệp Kính Hy đưa Trình Duyệt vào phòng ngủ, sau đó ấn anh ngồi xuống giường.



Diệp Kính Hy cúi đầu nhìn vào vạt áo sơ mi bên dưới của Trình Duyệt, nơi đó có dính một vệt máu.



Không chút do dự đưa tay cởi áo anh ra, lại bị Trình Duyệt ngăn lại.



"Bị thương nhẹ thôi mà..."



Diệp Kính Hy trầm mặc, nhẹ nhàng gỡ tay anh ra, rồi lại tiếp tục cởi từng cúc áo sơ mi.



Bụng dưới phía bên phải của anh quả nhiên bị thương.



Một vết cắt dài bằng ngón cái, là do con dao găm vừa rồi kề ở bên hông, trong lúc đánh nhau đã xoẹt qua da. Chảy máu cũng không nhiều, mà vết thương lúc này cũng đã đóng vảy, xem ra không có gì trở ngại.



Thế nhưng, da của Trình Duyệt rất trắng, cho nên vết thương trên bụng anh nhìn vào cực kỳ chướng mắt.



Diệp Kính Hy đưa tay nhẹ nhàng chạm vào vết thương, thấp giọng hỏi: "Là do vừa rồi đánh nhau phải không?"



Cảm giác được nhiệt độ nóng rực từ ngón tay của Diệp Kính Hy, Trình Duyệt không khỏi run lên.



"...Ừm."



Diệp Kính Hy lại nghĩ anh đau vì bị mình chạm vào, vội vàng rút tay lại: "Còn đau lắm hả?"



"...Không có."



"Để tôi đi lấy thuốc." Diệp Kính Hy đứng dậy.



"Không sao mà, chỉ là vết thương nhỏ thôi a."



"Còn nói không sao, lỡ bị nhiễm trùng thì thế nào?"



Bị ánh mắt lạnh lùng của Diệp Kính Hy nhìn một cái, Trình Duyệt cũng đành phải ngậm miệng.



Chờ người nọ ra ngoài rồi, Trình Duyệt mới đột nhiên đỏ hết cả mặt lên.



Đàn ông con trai ở trần vốn là chuyện bình thường, nhất là vào mùa hè, đám người trong ký túc xá kia tắm rửa xong chỉ mặc mỗi chiếc quần lót đi long nhong trong phòng, nhìn hoài cũng chả sao.



Thế nhưng vừa rồi, trong khoảnh khắc bị người nọ cởi áo để lộ ra thân trên trần trụi của mình, chẳng biết tại sao, Trình Duyệt lại cảm thấy rất xấu hổ.Cứ như vậy ở trần trước mặt người nọ, Trình Duyệt thậm chí còn không dám ngẩng đầu lên nhìn...



Chết tiệt, đều là con trai có cái gì phải xấu hổ đâu, có phải vết thương bị nhiễm trùng nên đầu óc hồ đồ luôn rồi không?



Trình Duyệt ở trong lòng thầm mắng phản ứng quái lạ của mình, nhéo nhéo nắm tay, bình ổn lại nhịp tim đang loạn đập, thấy Diệp Kính Hy cầm hộp thuốc đi vào, liền lập tức ngồi ngay ngắn lại.
Diệp Kính Hy cười cười, nói: "Tài nấu nướng của anh thật sự rất tốt. Vợ tương lai của anh rất có lộc ăn đó."



Trình Duyệt xấu hổ sờ sờ mũi: "Tôi còn chưa có bạn gái a. Chắc còn lâu mới kết hôn."



"Cuối cùng cũng sẽ gặp thôi." Diệp Kính Hy nói.



"Thôi không nói cái này nữa."



Trình Duyệt cúi đầu nhìn về phía xa xa. Trong bụi hoa có một con bướm màu trắng thuần đang nhẹ nhàng bay lượn, dưới ánh dương quang ngày hè, sắc trắng đẹp mắt này giờ đây lại thấy thật chói mắt.



Diệp Kính Hy thức thời nói sang chuyện khác: "Vậy em trai anh thì sao?"



"Em trai tôi?" Trình Duyệt xoay đầu lại nhìn Diệp Kính Hy, suy nghĩ một chút nói, "Nó lớn lên trông rất hoạt bát, luôn luôn tít mắt cười, nhìn sơ qua thì thấy rất ngoan, thầy cô và bạn bè đều rất thích nó. Thế nhưng trên thực tế nó quậy lắm, tuổi còn nhỏ mà rất hư, bình thường hay len lén đùa cợt bạn học trong lớp... Mỗi lần bị thầy cô la mắng là lại làm cái vẻ ta đây vô tội, ủy khuất nói rằng không phải con làm đâu, thầy xử oan con rồi, sau đó còn mang theo biểu tình như sắp khóc, thầy cô của nó đều bị gạt cả, còn bình chọn nó làm học sinh ba tốt (đạo đức, học tập và thể lực tốt). Chỉ có tôi mới biết, nó là thằng quỷ ranh a."



Nhắc tới em trai mình, trên gương mặt của Trình Duyệt dần dần hiện lên nụ cười dịu dàng.



Nghe anh nói những chuyện lý thú này, Diệp Kính Hy cũng không khỏi cười rộ lên.



"Em trai của anh thật dễ thương."



"Thật sao..." Trình Duyệt đối với lời khen này rất hoài nghi, "Không biết sau này nó lớn lên thì ra cái dạng gì nữa, tôi nghĩ nếu còn tiếp tục như vậy, nó nhất định sẽ là tai họa đó."



"Không đâu, tôi nghĩ sau này nó lớn lên, ít ra cũng sẽ thích cười, giống anh vậy." Diệp Kính Hy thuận miệng nói, ngẩng đầu lên, lại nói thêm một câu, "Anh cười rộ lên nhìn rất đẹp."



Trình Duyệt giật mình ngây người, một lúc sau mới nghiêng đầu đi.



"Vậy sao..." Nhẹ giọng nói, gương mặt có chút nóng lên.



Thấy Diệp Kính Hy mỉm cười nhìn mình, Trình Duyệt đột nhiên cảm thấy tim đập sao mà mau quá.



Làm bộ như không có gì mà nhún nhún vai, Trình Duyệt cười nói: "Hiện tại có nhiều người thích phơi nắng mặt mình thành màu đồng, như vậy mới có cá tính."



Diệp Kính Hy nhếch môi cười: "Tôi rất thích anh như vậy, thoạt nhìn rất tự nhiên."



Trình Duyệt gục đầu xuống nhìn những tia nắng đang trải dài trên mặt đất, ngón tay bên người khẽ siết lại, rồi lại buông ra.



Khóe miệng không khỏi giương lên.



Diệp Kính Hy bảo... Thích?



Bỗng nhiên ngơ ngẩn.



Buổi chiều mùa hè tĩnh mịch, tim thình thịch nảy lên, dần dần lệch khỏi quỹ đạo tần suất của nó.



Tựa hồ như bắt đầu từ ngày đó, Trình Duyệt mới phát hiện, cảm giác của anh đối với Diệp Kính Hy rất đặc biệt.



Cái loại cảm giác luôn muốn quan tâm, chiếu cố người nọ; cái loại cảm giác mỗi khi ở giữa đám đông không tự chủ được mà tìm kiếm người nọ; cái loại cảm giác mỗi lần được ở cùng với người nọ thì tim đập đặc biệt nhanh; cái loại cảm giác cứ mỗi cuối tuần lại muốn tìm cớ đến nhà người nọ để được ở cùng một chỗ, nói cũng tốt, đọc sách cũng tốt, nấu cơm cũng tốt, nghe người nọ kể chuyện trong nhà cũng tốt, chỉ cần được cùng người nọ một chỗ, làm cái gì đều thấy rất vui vẻ...



Rõ ràng, đó chính là yêu mến.



***



Suy nghĩ tác giả: Đại Chanh (Chanh với Trình phát âm giống nhau) động tâm rồi nha, tiến độ động tâm của cậu ấy cũng nhanh nữa ==



Bất quá phải mau hoàn cái chuyện cũ dây dưa trong hồi ức này mới được, chắc cũng phải... mấy chương nữa, khụ, đừng đánh tôi chứ!