Yêu Thương

Chương 1 : Đặt dấu chấm hết

Ngày đăng: 19:19 20/04/20


Trời đêm tháng bảy, gió từ từ thổi đến nhưng lại không át đi được cái nóng rực sôi trào của thời tiết. Thành phố C phồn hoa với những khu giải trí nhộn nhịp, bóng đêm say mê, một cô gái lẳng lặng đứng im ở cổng đã hơn một tiếng đồng hồ. Gió đêm lần lượt thổi qua, váy trắng sít sao ôm sát lấy người của cô, càng làm lộ ra đôi chân mảnh mai.



Đôi chân của Mạnh Hạ đã sớm tê rần không còn cảm giác, hôm nay tất cả những con đường cô cũng đều đã đi qua, giống như là đã đi hết phần đường của cả đời còn lại. Tìm suốt một ngày, rốt cuộc cũng biết hắn ở chỗ này, nhưng khi đứng ở cửa, cô cũng chỉ biết do dự ngập ngừng. Đây là hy vọng duy nhất của cô, cho nên lại càng thêm tuyệt vọng. Cô hít một hơi thật sâu, cúi thấp đầu đi vào.



Đẩy ra cửa chính của phòng bao một cách nặng nề, những tiếng cười nói nũng nịu lập tức chạm vào mặt. Ở dưới ngọn đèn mờ mịt, cô rất nhanh tìm được hắn, trong phòng dần dần yên lặng trầm xuống. Hắn lạnh lùng ngước mắt lên, đối diện với ánh mắt của cô, trong lòng của Mạnh Hạ co rúm lại một hồi. Quanh thân của hắn dường như tỏa ra một vầng sáng lạnh lùng bức người.



Thời gian trôi qua từng giây từng phút, cô bình tĩnh đứng ở nơi đó. Mọi ánh mắt rối rít dồn về phía cô, cô gái giống như một đứa trẻ mắc lỗi bị phạt đứng ở đấy.



Mạnh Hạ nắm chặt tay, từng bước từng bước khó khăn đi tới, dừng lại ở bên chân của người thanh niên.



Ngọn đèn dần dần tối mờ, Từ Dịch Phong thản nhiên xoay xoay ly thủy tinh ở trong tay, thân mật ôm hông của cô gái ở bên cạnh. Một đôi mắt đào hoa cười như không cười ngắm nhìn Mạnh Hạ, nhẹ nhấp một miếng rượu, lập tức, cái ly bị đặt mạnh xuống mặt bàn vang lên thanh thúy: "Đây là thế nào? Tiếp tục đi."



"Mạnh tiểu thư đối với nơi này cũng có hứng thú sao?" Đôi mắt của Từ Dịch Phong nheo lại, nhìn không ra bất kỳ tâm tình gì.



Mạnh Hạ há hốc mồm, muốn nói ra mới phát hiện cổ họng đã sớm khàn khàn như bị nghẹn. Hôm nay từ sáng sớm ra khỏi cửa cho đến bây giờ cô đến một ngụm nước cũng chưa uống, chịu đựng tiếng nói khô khốc như bị phỏng, giọng nói của cô trầm trầm cầu khẩn: "Van cầu anh, hãy cứu cha của tôi." Dừng lại một chút, cô gắt gao cắn môi: "Bất kỳ là điều kiện gì, tôi cũng có thể làm được." Nói ra những lời này, cô một chút sức lực cũng không có. Cô còn có điều kiện gì để cùng nói với hắn đây?




Cô từ từ đứng lên, đôi chân đã tê bại, một ngày không ăn uống, trong phút chốc đứng lên, bước chân đã lảo đảo một chút. Sắc mặt của cô tái nhợt quỷ mị, cô động đậy khóe miệng, rất nặng nề hướng về hắn cười một tiếng, lúc này mà cô vẫn có thể cười được, nhẹ nhàng nỉ non một câu: "Tôi nói giỡn."



Lời nói của Từ Dịch Phong tựa như một thanh đao vô hình đâm thẳng vào tim của cô, ngũ tạng nội tâm đều tổn hại. Khó khăn thở ra một hơi, cả người cô lạnh đến mức run rẩy.



Cô từ từ xoay người, gian nan bước về phía trước một bước, đi được vài bước bỗng nhiên dừng lại, gắt gao nắm chặt tay, hít một hơi, liền xoay người lại ngồi xổm xuống đất một lần nữa, đưa tay nhặt tờ chi phiếu nhẹ hẫng lên.



Mạnh Hạ cúi đầu, nước mắt nóng rực theo đôi má lặng lẽ lăn xuống: "Mười vạn... ha ha, coi như là anh ngủ với tôi một đêm."



Hoàn hảo, hoàn hảo, cô không bị thiệt thòi, một đêm đổi được mười vạn.



Sau đêm hôm đó, Mạnh Hạ biến mất, ra đi nhanh chóng, không ai biết được cô đến nơi nào, dường như là bốc hơi, bặt vô âm tín.



Trong cuộc sống của mọi người cũng không còn ai lại nhắc đến người này nữa, cô gái mang cả tuổi thanh xuân đều theo đuổi Từ Dịch Phong từ đó trở thành một dấu chấm hết.