Yêu Thương

Chương 10 : Căn bệnh không thể chữa khỏi

Ngày đăng: 19:19 20/04/20


Ai cũng không ngờ tới, Nhạc Nhạc như một con ngựa nhỏ nổi điên, khi đó liền xông về phía Từ Dịch Phong: "Ta ghét ngươi, ngươi là người xấu." Hướng về phía Từ Dịch Phong thét chói tai một tiếng, trong phút chốc đã cúi đầu xuống hung hắn cắn vào tay của hắn.



Đứa bé này ngày thường lá gan rất nhỏ, cho dù bị những đứa trẻ khác khi dễ cũng sẽ không vì thế mà nổi đóa. Nhưng khi nhìn thấy Mạnh Hạ bị người ta khi dễ, bé con không chịu được, dùng hết sức liều mạng với Từ Dịch Phong.



Mục Trạch lúc đi ra liền chứng kiến cảnh tượng này, Nhạc Nhạc khóc hu hu, hàm răng nhỏ đang dùng hết sức gắt gao cắn Từ Dịch Phong, bàn tay nhỏ bé của Nhạc Nhạc nắm chặt, sợ hắn đánh. Từ Dịch Phong mi tâm nhíu lại thật sâu nhưng vẫng cường thế lôi kéo cổ tay của Mạnh Hạ.



Vẻ mặt của Mạnh Hạ đầy hoảng hốt.



Ba người bọn họ tựa như một vòng tròn, liên tục dây dưa. Mục Trạch từ xa sải dài bước chân tiến đến, vội vàng đem Nhạc Nhạc ôm đi: "Dịch Phong, cậu buông tay!"



Nhạc Nhạc nhìn thấy Mục Trạch, nước mắt đã dần dần ngừng lại, nghẹn ngào nói: "Thúc thúc, hắn là người xấu."



Từ Dịch Phong nhìn thấy Nhạc Nhạc núp ở trong ngực của Mục Trạch, tìm kiếm giúp đỡ từ một người không có liên quan chút nào, khóe miệng của hắn từ từ dâng lên một nét cười lạnh: "Buông tay?" Hắn lầm bầm lặp lại lời nói của Mục Trạch, phì cười thành tiếng, từ từ buông lỏng tay Mạnh Hạ ra.



Hai tròng mắt lạnh lùng liếc về phía Mục Trạch: "Trạch, hai chữ đó là tôi nên tặng cho cậu mới đúng." Dừng lại một chút, giọng nói mang theo cảnh cáo: "Từ Dịch Phong tôi từ trước đến nay sẽ không có từ "buông tay"... ngoại trừ là hủy diệt. Mạnh Hạ, đứa bé này bây giờ cô còn có gì để giải thích?"



Mạnh Hạ đưa mắt nhìn Nhạc Nhạc, đón lấy lời nói của Từ Dịch Phong, thản nhiên nói ra: "Nhạc Nhạc là con gái của tôi, bất luận với kẻ nào cũng không có liên quan tới, nhất là anh."



"Không có liên quan?" Từ Dịch Phong hơi cong cánh môi mỏng lạnh một cái: "Cô xác định?"



Mạnh Hạ đứng lên thẳng tắp đối mặt với ánh mắt của hắn, ở trong đôi mắt đó đã nhìn thấy bóng mình. Cô chờ đợi quá lâu, trong mắt của hắn mới có mình, nhưng bây giờ không phải là những gì cô muốn. Cô miễn cưỡng cười một tiếng, bật thốt ra mấy chữ: "Không liên quan gì đến anh." [***]



"Luật sư Chu ngày mai sẽ liên lạc với cô." Từ Dịch Phong một chút thương thảo cũng không có, liền tuyên bố như vậy.



"Từ Dịch Phong, anh không có quyền." Trong ngực của Mạnh Hạ đột nhiên dâng lên một hồi buồn bực.



"Luật pháp sẽ dành lại quyền lợi cho tôi. Tôi lấy lại những thứ thuộc về mình thì có gì là không thể?"
Tiêu Ất cắn môi: "Ngày mai để Mục Trạch dẫn cậu đi gặp bác sỹ, tớ không tin. Tiểu Hạ, trong nước không chữa được thì chúng ta ra nước ngoài."



Mạnh Hạ lắc đầu, nghẹn ngào: "Trị không hết, Ất Ất." Cô cũng đã sớm từ bỏ.



Hai người ôm nhau khóc thất thanh, giống như năm đó, Tiêu Ất tìm được Mạnh Hạ trong một khu chợ đêm, hai người đã ôm nhau khóc một hồi rất lâu.



"Đêm hôm khuya khoắt khóc cái gì?" Một giọng nam lưu manh đột nhiên vang lên, Tiêu Giáp đang lê dép đến: "Ai khi dễ Tiểu Hạ của chúng ta, Tiểu Giáp ca sẽ thay em trút giận."



"Tiêu Giáp, nơi này không có chuyện của anh, anh cần làm gì thì đi làm cái đó đi." Tiêu Ất liên tục khắc khẩu với Tiêu Giáp, vị ca ca này của cô từ nhỏ cũng chỉ biết đánh nhau ẩu đả, vì thế mà Tiêu cha tức giận mà đoạn tuyệt quan hệ cha con với hắn từ lâu.



"Có phải là vì cái gì Từ kia hay không?" Tiêu Giáp vỗ đầu một cái: "Đúng rồi, Từ Dịch Phong?"



"Cút!" Tiêu Ất quát.



"Tiểu Hạ, ca nhất định sẽ thay em trút giận."



Mạnh hạ quay mặt qua, rất nhanh lau khô đôi mắt đã đẫm lệ: "Không có việc gì."



Tiêu Giáp hừ một tiếng: "Tiểu Hạ, anh trở về đây tất nhiên là để che chở cho em. Với lại..." Tiêu Giáp gãi gãi mái tóc rối bời: "Tiêu ca, anh ấy vẫn luôn quan tâm đến em, chẳng qua là cuộc sống của anh ấy tự mình trôi qua cũng không tốt."



Mạnh Hạ cả người co lại ở trong ghế sô pha, cô nghĩ tới ngày Mạnh Tiêu sẽ trở lại, cha của cô được ra khỏi tù, vậy thì cả nhà bọn họ có thể đoàn tụ.



-------------------------------



[***]: Bóng hình Mạnh Hạ trong mắt của Dịch Phong, chỉ nói về nghĩa đen. Con ngươi của Dịch Phong phản ánh hình dáng của Mạnh Hạ. Thời gian trước khi cô theo đuổi hắn, hắn không thèm nhìn cô nhiều một chút. Bây giờ lại nhìn quá lâu, dù là chán ghét.