Yêu Thương
Chương 30 : Cô cần một mái nhà
Ngày đăng: 19:19 20/04/20
Y tá rút kim truyền dịch cho cô, Mạnh Hạ trong tay cầm bông gòn đã thấm cồn. Mu bàn tay đã duy trì một động tác trong thời gian dài, bây giờ cô vô lực động động ngón tay đã cứng ngắc. Ánh mắt vô hồn quét qua Mục Trạch, nhìn thấy gương mặt vốn là tuấn tú, lúc này ở cằm rõ ràng có thể nhìn thấy râu đã mọc ra.
Anh sít sao nhíu mi lại, ngồi ở trên ghế salon bên cạnh giường, tựa hồ như đang suy tư, thoạt nhìn qua là vô cùng mệt mỏi. Nhìn thấy ánh mắt của cô dừng lại ở dưới cằm mình, anh cong cong khóe miệng: "Bác sỹ nói mấy ngày nay tình tình rất tốt."
Mạnh Hạ thản nhiên nói ra: "Vâng, rất tốt." Nếu không phải là Mục Trạch và Ất Ất kiên trì không để cho cô xuất viện thì có thể cô đã sớm trở về.
Mục Trạch như có điều suy nghĩ mà nhìn qua cô, yên lặng một hồi lâu: "Tiểu Hạ, chúng ta đi qua Mĩ đi."
Mạnh Hạ ngẩn ra, bông gòn trên mu bàn tay rơi xuống đất, cô nắm tay thật chặt.
Mục Trạch đem tất cả những hành động đó đều nhìn ở trong mắt, anh khó khăn cười một tiếng: "Tai của em không thể chậm trễ nữa, y học ở bên đó dù sao cũng tiên tiến hơn so với trong nước."
Mạnh Hạ cắn môi: "Tiếng Anh của em không tốt."
Mục Trạch ngừng lại: "Không sao, anh có thể là phiên dịch cho em."
Cánh tay của cô cảm thấy hơi mát, cúi đầu nhìn lại thì chỗ vừa bị ghim kim đang từ từ xuất huyết.
"Mục Trạch, có phải là người nhà của anh…" Cô tất nhiên hiểu được, Mục gia làm sao có thể đồng ý bọn họ ở cùng một chỗ đây?
Mục Trạch xoa xoa mi tâm đã mỏi nhừ, giữa chân mày không thể che hết bực bội: "Không phải đâu, anh chỉ là muốn thay đổi hoàn cảnh." Thay đổi hoàn cảnh, để cho anh có thể quên đi một việc, mà cô cũng có thể quên đi một số người.
Cô ngẩng đầu lên cùng nhìn vào anh:"Em sẽ không đi. Nếu không thì em cũng đã không trở về đây. Nơi này là quê hương của em, mẹ em an táng ở chỗ nãy, em còn muốn chờ cha đi ra."
Trong lòng Mục Trạch lúc đó trống rỗng, có chút co thắt đau đớn. Anh cười một tiếng, vẻ thảm đạm trong nụ cười đó Mạnh Hạ có thể cảm nhận được. Anh lui về phía sau, nằm ngửa trên ghế sô pha, phần sau lưng đã nóng rực.
..............
Đêm đó sắc mặt của mẹ thật sự không tốt.
"Mục Trạch, ta đã nói rồi, ta tuyệt đối sẽ không tiếp nhận Mạnh Hạ. Cô ta là ai, chính con đã rõ ràng, đừng nói là cha của cô ta là Mạnh Lý đang ngồi tù, mà còn chính cô ta thì sao? Chuyện cùng với Từ Dịch Phong ai mà không biết, cái sự việc năm đó chẳng lẽ con muốn chính miệng ta kể lại cho con một chút sao?"
Mạnh Hạ cười lạnh một tiếng, trước kia cô bất lực, nhưng bây giờ cô có thể phản kháng lại.
"Vô sỉ." Cô phẫn hận bật ra hai chữ, bất chợt cười một tiếng: "Từ Dịch Phong, trả lại cho anh một đứa bé ư? Anh để cho tôi sinh con cho anh? Anh sẽ không phải là yêu tôi đi, để cho tôi sinh con cho anh đấy chứ?"
Liên tiếp vài câu hỏi, cả người của Từ Dịch Phong bỗng dưng cứng ngắc lại, cảm giác say làm cho hắn mê loạn nheo mắt lại đứng ở đó.
Gió lay động điên cuồng gào thét, thời gian như đột nhiên dừng lại.
Cổ tay của cô càng lúc càng đau nhức. Từ Dịch Phong mạnh tay kéo lại, Mạnh Hạ bị ngã vào trong ngực của hắn, cái mũi của cô đụng phải lồng ngực cứng rắn, đau nhức một hồi.
Cô không hiểu rõ Từ Dịch Phong lại muốn nổi điên gì nữa. Trong nháy mắt, hắn liền buông lỏng đẩy cô ra, cô bị hắn làm cho đứng không vững.
Cô hoảng sợ trách mắng: "Anh làm gì vậy?"
Hắn không trả lời.
Mạnh Hạ hoảng loạn một hồi, hắn lại đứng yên bất động. Cô nổi cáu, mạnh mẽ giữ chặt lấy tay của hắn, đột nhiên cúi đầu xuống cắn một phát, thật hung hăng. Từ Dịch Phong bị đau, men say giảm xuống, vừa cúi đầu xuống liền chứng kiến đỉnh đầu đen sẫm kia đang vùi xuống.
Hận ý sâu đậm, đau nhức cũng sâu đậm. Máu đã chảy ra.
"Nhả ra!"
Lúc này căn bản là cô nghe không rõ.
Từ Dịch Phong ánh mắt lạnh lẽo, đưa tay vỗ xuống, nhưng thân thể nhỏ bé yếu ớt kia đang dần dần mềm xuống, ngất lịm đi.
Chỗ cổ tay của hắn có một vòng dấu răng thật sâu, máu chảy cuồn cuộn. Hắn cúi người xuống, đưa tay vén lại những lọn tóc rơi tán loạn của cô, sắc mặt trắng bệch, khóe miệng rõ ràng đỏ thẫm vết máu. Hắn đưa ngón tay nhẹ nhàng lau đi từng chút, từng chút dấu vết ấy.
Ngọn đèn sáng rõ soi lên gương mặt của cô, hô hấp đều đều, lúc này cô hình như mới giống với cô bé trong trí nhớ ngày xưa. Từ Dịch Phong lặng lẽ đánh giá cô, trong tích tắc liền đưa hai tay bế cô lên, đi ra ngoài cửa